*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Lập Văn gật đầu, vô hình trung mang theo khí chất cao quý, thản nhiên nói: “Tốt, ông làm rất tốt, điều kiện đã đồng ý với ông, đương nhiên tôi sẽ không thiếu.”

“Cảm ơn thiếu gia Trân, cảm ơn thiếu gia Trần, được đi theo thiếu gia làm tuỳ tùng chính là vinh hạnh to lớn của Phí Hoành Nghị tôi.

Chỉ cần do thiếu gia sắp xếp, cho dù Phí Hoành Nghị tôi có phải lên núi đao, xuống biển lửa cũng quyết thay thiếu gia hoàn thành.”

Phí Hoành Nghị vô cùng kϊƈɦ động, trực tiếp khom người, dáng vẻ vô cùng cung kính.

Thiếu gia Trần đồng ý cho mình làm tổng giám đốc của một công ty đã niêm yết, lương một năm phải tới nghìn vạn, còn thêm một trăm triệu thù lao nữa! Ra tay quả thực vô cùng hào phóng! Cho dù ông ta ở tập đoàn Tất Khang ăn không uống không vài chục năm cũng không kiếm được số tiền lớn như vậy! Trần Lập Văn đứng dậy, đưa cho Phí Hoành Nghị một ly rượu đó, khoé miệng nhếch lên một nụ cười ôn hoà, vỗ vai ông ta rồi nói: “Được, cạn đi.”

Phí Hoành Nghị được trọng dụng mà e sợ, nhận ly rượu đỏ Trần Lập Văn đưa tới, ngửa cổ uống một ngụm cạn sạch.

Nhận được sự coi trọng của cậu chủ Trần thì tương lai về sau của Phí Hoành Nghị ông ta chính là một bước lên tận mây cao rồi! “Thiếu gia, ngày mai Giang Uyển sẽ tới Yến Thành, có cần tôi tới sắp xếp một chút cho con đường của cô ấy thêm trắc trở không?”

Rượu quá ba tuân, Phí Hoành Nghị cúi đầu khom lưng mà hỏi.

Trần Lập Văn lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, ngẫm nghĩ trong giây lát, nói: “Ngày mai tôi cũng đi Yến thành, tham gia hội chiêu thương của Yến thành, tới lúc đó tự tôi sẽ sắp xếp người.

Phí Hoành Nghị gật đầu, nói: “Được ạ.”

“Được rồi, Tất Khang hiện tại có dự định như thế nào?”

Trần Lập Văn chợt hỏi.

Phí Hoành Nghị vội đáp: “Dựa theo ý của Giang Uyển, cô ấy muốn mở chỉ nhánh của công ty Tất Khang ở sáu thành phố, hơn nữa còn nhất định phải mở được, nhưng mà lần này vì có thiếu gia âm thâm động tay mà hạng mục này không quá thuận lợi.

“Người chồng tên Trân Bình của cô ấy đâu?”

Trân Lập Văn hỏi lại.

“Ha ha, tên kia đúng là vô dụng, nghe nói anh ta không ở Thượng Giang, sao vậy thiếu gia, sao đột nhiên ngài lại quan tâm tới một tên phế vật cơ chứ?”

Phí Hoành Nghị nhắc tới Trần Bình với dáng vẻ khinh thường, ánh mắt chê cười, khoé miệng cũng mang theo nụ cười đắc ý.

Trần Lập Văn vừa nghe vậy đã cười ha hả, ——————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play