Những người thúc giục Trần Bình kia cũng im lặng.

Tất cả bọn họ ở Hoàng thành lâu như vậy rồi, sao không biết chuyện rốt cuộc là sao. Cái tên lùn kia bọn họ cũng nhìn thấy trong khi lịch luyện, đối phương thích nhất là đoạt nhiệm vụ và yêu thú. Rất nhiều người đều bị cướp đi yêu thú mà mình cực khổ lắm mới bắt được.

Bọn họ cũng muốn báo thù, nhưng sau khi biết thân phận của đối phương, thì chỉ giận mà không dám nói.

"Anh nói bọn họ cướp yêu thú của anh, vậy sao anh không trực tiếp đến nơi lĩnh nhiệm vụ nói ra".

"Yêu thú vốn không nằm trong phạm vi nhiệm vụ, nhưng một khi xảy ra việc tranh đoạt, nơi nhận nhiệm vụ vẫn có thể tiến hành. giải quyết cho các người"

"Nhưng anh không làm vậy, còn ở đây nói người ta cướp yêu thú của mình, theo tôi biết thì tám người bọn họ chuẩn bị đi báo rồi".

Giang Thiên Tuyệt nói chuyện luôn có lý có cứ, sắc mặt anh ta vẫn như thường, nhưng dường như đã nghĩ ra một nghìn cách có thể chế phục Trần Bình.

Những người đi đường nghe vậy nhịn không được hít vào một hơi lạnh, không ngờ đối phương vậy mà lại có tâm tư như thế.

Lúc đầu bọn họ là người không chiếm lý, nhưng lại chiếm được tiên cơ, việc trực tiếp chuẩn bị đi báo cáo này khiến cho Trần Bình vô cùng bị động.

Thật ra là người bình thường cũng nhìn ra rõ ràng sự việc, nhưng ai bảo Giang Thiên Tuyệt là người của Kiếm Vân Tông chứ?

Cho dù Trần Bình khó chịu đến đâu, anh ta có thể xử lý được đối phương không?

"Lúc trước chúng em phải tốn hết công sức mới đánh con yêu thú kia trọng thương, không ngờ cái tên này lại đột nhiên lao ra đánh em, còn một tên đồng bọn nữa, bây giờ không biết ở nơi này, nhất định phải tóm được toàn bộ!"

Tên lùn đau đớn lên tiếng, mặc dù anh ta thấy cực kỳ thoải mái khi trả thù được Trần Bình, nhưng mà cảm giác đau đớn trên mặt không ngừng nhắc nhở nỗi nhục mà anh ta phải chịu khi ấy.

Giang Thiên Tuyệt là một người cực kỳ cẩn thận, anh ta làm đủ trò xấu, nhưng không cho bất kỳ kẻ nào tóm được dù chỉ một chút sơ hở nhỏ của mình.

Mỗi một việc xấu, anh ta đều làm đến mức một giọt nước cũng không lọt nổi.

"Các người cũng chỉ có công phu ngoài miệng, không phải muốn xử lý tôi à? Không thành vấn đề, tôi có thể cho các người cơ hội này."

"Sao? Các người phải ai ra đánh với tôi?"

Trần Bình không nhịn được hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt cũng sớm biểu lộ thái độ khinh thường.

Lời của Trần Bình làm cho tất cả mọi người không nhịn được cười mỉa mai, bọn họ không ngờ trên đời lại có một tên ngang ngược như vậy tồn tại.

"Thằng oắt con này đúng là không sợ chết, còn dám nói như vậy!"

"Đúng thế, trong thiên hạ này, ai dám đắc tội với người của Kiếm Vân Tông chứ?"

Người đi đường chung quanh đều cực kỳ chấn động, không ngờ lại có người dám khiêu khích đệ tử của Kiếm Vân Tông.

Lúc này người của Kiếm Vân Tông cũng cực kỳ tức giận, bọn họ không ngờ có kẻ gan to bằng trời dám đứng đây ngang nhiên kêu gào.

Nếu lúc này để Trần Bình đạt được, vậy mặt mũi bọn họ biết đặt chỗ nào? Đây chẳng phải là đánh vào mặt toàn bộ người của Kiểm Vân Tông sao?

Lý Dũng ở bên cạnh có chút nóng nảy nhìn Trần Bình, việc đã đến nước này, anh ta cũng không biết nên nói gì.

"Nếu mày đã muốn chết thế, thì tao có thể thỏa mãn cái nguyện vọng nhỏ nhoi này của mày." Giang Thiên Tuyệt cười lạnh một tiếng, anh ta không ngờ còn có người chủ động đưa tới cửa muốn chết.

Đúng lúc này, phía sau anh ta đột nhiên có một đệ tử của Kiếm Vân Tông chui ra, hung tợn nhìn Trần Bình.

"Sư huynh, loại chuyện này không cần huynh ra tay, giết cái tên này chỉ là bẩn tay huynh thôi, cứ để em lên" "Muốn xử lý loại thực lực sâu kiến này chẳng phải chỉ là chuyện vài phút thôi sao?"

Người nói chuyện là một tên cao to hơn hai mét, bắp thịt cả người gã nhìn qua có cảm giác mạnh cực kỳ.

Tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn thoáng qua Trần Bình, vóc dáng của người này thực sự có chênh lệch quá lớn với Trần Bình.

Mặc dù dáng người Trần Bình nhìn không tệ, với cả cũng rất lực lưỡng, nhưng so với cái tên cao hai mét kia, cuối cùng vẫn có chút chênh lệch.

Lúc này, tất cả mọi người đều cho rằng Trần Bình hẳn phải chết chứ không nghi ngờ gì, bọn họ không nhịn được yên lặng nghiêng đầu đi, không muốn nhìn dáng vẻ Trần Bình bị giết chết.

Dám công khai tùy ý giết người ở nơi náo nhiệt trong Hoàng thành, cũng chỉ có nhân tài Kiếm Vân Tông có được thực lực này.

Tam sư huynh cực kỳ tức giận, lập tức lấy từ trong ngực ra một cây gậy.

Sau đó cây gậy này bằng tốc độ nhanh nhất biến thành một cây côn sắt cực dài.

Mặc dù cây gậy này nhìn qua nặng vô cùng, nhưng Tam sư huynh lại dễ như trở bàn tay vung lên.

Trần Bình không trốn không né, trực tiếp vươn tay ra chộp về phía cây gậy kia.

Tất cả mọi người đều không tin nổi mà nhìn Trần Bình, không ngờ Trần Bình cũng dám đưa tay, dùng chiêu chọi cứng với đối phương.

Có điều đa số người ở đây đều cảm thấy, Trần Bình đã hoàn toàn bị choáng rồi.

Chỉ có đồ ngốc mới dùng sức mình đi chọi lại sức vũ khí như này.

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play