Giang Thiên Tuyết liền có hứng thú, hắn nhịn không được tươi cười nhìn Lý Dũng, dường như cảm thấy rất thích thú với thân phận của Trần Bình.

Lý Dũng thấy vẻ mặt này của đối phương, sắc mặt cũng cảm thấy có chút khó coi, đương nhiên anh ta biết rõ, người này tuyệt đối không đơn giản.

Anh ta càng thêm rõ ràng, mặc dù trên mặt đối phương đang nở nụ cười, nhưng thực tế cũng không hề có nửa điểm muốn cười.

"Thật ra tôi và Trần Bình không tiếp xúc nhiều, tôi chỉ biết anh ta là một người có thực lực không tệ, với cả nhân phẩm cũng không có vấn đề gì lớn."

Lý Dũng run rẩy lên tiếng, trong lòng anh ta cực kỳ thấp thỏm, chỉ hận không thể mau chóng thoát khỏi nơi này.

Thực lực không tệ thật sao? Hơn nữa nhìn cách anh nói chuyện, chỉ hận không thể nhanh chóng rời khỏi nơi này.

"Thực lực không tệ thì sao? Hơn nữa nghe anh nói vậy, thì hẳn anh ta là một người rất tốt.

Giang Thiên Tuyệt nói bằng giọng điệu kỳ quái, cho người ta một cảm giác cực kỳ không ổn.

Lý Dũng đứng ở cạnh yên lặng nhìn anh ta, lập tức không dám nói chuyện, chỉ dám thở dài, chờ đợi đối phương tiếp tục lên tiếng.

"Rốt cuộc là anh ta có đắc tội người của chúng tao hay không, cũng không phải loại rác rưởi như mày có thể định đoạt, mày tranh thủ ngậm mồm lại cho ông, bây giờ còn chưa đến phiên mày dạy tao phải làm thế nào"

Giang Thiên Tuyệt đột nhiên lên tiếng, Lý Dũng bị dọa đến nỗi cả người run lên.

"..." Lý Dũng không nói thêm gì nữa, nhưng cũng sớm bị hù đến nỗi lời nói không còn chút mạch lạc nào, cũng không biết phải làm sao.

Trên mặt anh ta tràn đầy vẻ ấm ức, mặc dù trong lòng có lửa nhưng không cách nào phản bác được.

Ở Kiếm Vân Tông, người ta chính là điêu ngoa tùy hứng như vậy, tính cách của bọn họ chỉ cần liếc mắt một cái là rõ mồn một.

Nhóm người qua đường kia cũng rất ít cúi đầu không dám đối mặt, bọn họ thề mình chỉ đi ngang qua thôi, hoàn toàn không rõ đối phương đang nói gì.

Trần Bình đứng yên lặng ở một bên nhìn cảnh tượng này, anh thấy được hoàn toàn mọi việc.

Con người Lý Dũng không tệ, không ngờ lại vì mình mà bị chửi rủa thành thế kia, trong lòng Trần Bình cũng có chút băn khoăn.

Trần Bình lập tức đi về phía đình nghỉ mát.

Khí thể mạnh mẽ làm cho tất cả mọi người không nhịn được mà ghé mắt nhìn, bọn họ thật muốn nhìn xem rốt cuộc là ai có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy.

"Thì ra các người đang tìm tôi à, nếu đã muốn tìm thì tôi tự nhiên phải xuất hiện rồi" Trần Bình mỉm cười lên tiếng, trong ánh mắt lóe lên tia sát ý.

Đúng lúc này, một tên lùn đột nhiên lao đến.

"Chính tên này đã đánh em, anh ta đánh em thảm lắm"

"Cái tên này ngang ngược không nói đạo lý, không chỉ cướp yêu thú của em, còn đánh em thành thế này, bây giờ em đi cua gái kiểu gì nữa đây?"

Tên lùn không ngừng lên tiếng tố cáo, dường như cực kỳ phẫn nộ với việc này. Trần Bình không ngờ tên lùn còn dám đứng ra chủ động xác nhận là mình. Nhìn thấy gương mặt của tên này bị sưng thành đầu heo, Trần Bình cũng cảm thấy có chút buồn cười. Cực kỳ xấu xí!

Đúng lúc này đám người liền bao vây Trần Bình lại, bọn họ hung tợn nhìn chằm chằm Trần Bình, dường như muốn ra tay xử lý Trần Bình một phen.

Đám người này luôn luôn kiêu ngạo, phách lối, bọn họ không biết sợ hãi là thế nào.

Trong mặt bọn họ, Trần Bình đắc tội với người mình thì chỉ có một con đường chết.

Quan trọng hơn là, Trần Bình đắc tội với em trai của lão đại bọn họ, bây giờ bọn họ muốn thể hiện dáng vẻ lợi hại của mình trước mặt Giang Thiên Tuyệt, cho nên đương nhiên không thể buông tha cho Trần Bình.

Nhìn thấy Trần Bình, Giang Thiên Tuyệt cũng đứng lên, ánh mắt nhìn Trần Bình có chút ác độc, mặc dù không hề vội vàng lên tiếng nhưng cũng thoáng có một tia sát ý.

Anh ta không nhịn được nhìn thoáng qua Lý Dũng như đang chất vấn đối phương. Lý Dũng cũng cảm thấy bực bội, không ngờ Trần Bình thật sự đắc tội với Kiếm Vân Tông.

"Tôi nói này người anh em, sau anh lại đắc tội với bọn họ chứ? Bây giờ ngay cả tôi cũng không giữ được anh" Lý Dũng thở dài một hơi.

"Cái gì mà đắc tội với người của Kiếm Vân Tông chứ, tôi chỉ là người qua đường, lỡ giẫm phải một con gián thôi, cũng không có gì ghê gớm lắm".

Trần Bình không nhịn được khẽ cười nói.

Giang Thiên Tuyết làm vậy thật ra cũng có mục đích của mình, trong lòng anh ta biết rõ Trần Bình chỉ là một tên phế vật thôi, căn bản cũng không đáng giá để cho mình ra tay.

Sở dĩ anh ta nhìn Lý Dũng một chút, hoàn toàn vì muốn Lý Dũng chèn ép Trần Bình.

Không phải chỉ là đối đầu với Kiếm Vân Tông thôi à? Trần Bình cũng không phải không dám.

Bây giờ Lý Dũng chỉ hận không thể thay Trần Bình xin lỗi, anh ta ngược lại cảm thấy Trần Bình không có lỗi gì, chỉ đơn thuần cho rằng, ở nơi này người ta nói gì thì chính là đó, sự thật không quan trọng.

Những người khác cũng bàn tán sôi nổi về Trần Bình, mọi người đều biết không thể đối địch với Kiếm Vân Tông, nhưng người này sao lại cứng đầu như vậy?

"Tôi không cảm thấy mình có lỗi, cho nên tôi không cần nhận lỗi trước bất kỳ ai cả, người phải nói xin lỗi là cái tên lùn muốn cướp yêu thú lại còn muốn trả đũa tôi kia".

Trần Bình nghiêm khắc lên tiếng, giọng nói rất lớn, tất cả mọi người ở đây đều nghe được rõ ràng.

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play