*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.| Lúc này bọn họ liền cảm nhận được cảm giác của người mù.
Ngay khi bọn họ dựa theo ký ức lần mò xuống cầu thang, hướng về phía học viện thì đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc.
"Khặc khặc, cha mẹ đi nhanh thế, vì sao không đợi Hùng Hùng?"
Cặp Vợ chồng không hẹn mà cùng hét lên một tiếng, người đàn ông giơ túi thơm lên không ngừng quo, đột nhiên không biết tay chạm phải cái gì, túi thơm trong tay liền rơi xuống đất.
Một giây sau, anh ta liền không phát ra âm thanh nào nữa.
Chuyện như vậy xảy ra với từng người bình thường trong gia đình.
Những người nghe lời kia liền thận trọng trốn trong phòng, ngược lại không xảy ra vấn đề gì.
Mà nếu trong một nhà xuất hiện người
không nghe lời, vậy coi như sẽ xuất hiện một trận thảm sát.
Bây giờ Trần Bình cũng không có tâm tư đi để ý tới những việc này, anh đã cho người chế tạo túi thơm, coi như là một cách cứu rỗi những người bình thường này rồi.
Lúc này, vùng phong ấn lại tới.
Trần Bình nhìn thấy một cái cửa lớn chậm rãi mở ra ở cửa biệt thự.
| Có lẽ đối phương cũng cảm nhận được đá phong ấn trong tay Trần Bình, cho nên mới chọn mở cửa lớn ở đây.
"Trần Bình, tiếp theo đây cậu phải nắm chắc thời gian phong ấn, đến lúc đó bên trong sẽ chui ra vài yêu ma quỷ quái lợi hại, chờ chúng ta đánh chúng nó cầm chân, cậu nhất định phải kịp thời phong ấn lại.
| Đạo trưởng của đạo quán Thanh Phong cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ khẩn trương, đây là lần đầu tiên ông ta dùng thân phận một người chỉ huy đến tham dự việc này.
| Trần Bình nhẹ gật đầu, anh cũng đã sớm chuẩn bị.
Nhìn thấy biệt thự đen như mực, Trần Bình
khởi động trận pháp, nhanh chóng làm cho toàn bộ biệt thự đều sáng rỡ.
Trong phạm vi trận pháp bao vây, giống như | ban ngày, vậy, tầm mắt mọi người trở nên rõ ràng
hơn rất nhiều.
Những người tu hành có thực lực thấp kia không nhịn được thở hổn hển một hơi. Bọn họ cũng lo lắng hành động của mình sẽ chịu ảnh hưởng.
Dưới tình huống đen như mực, đối với những người tu hành có thực lực cao cường thì căn bản không tính là gì.
Dù sao bọn họ cũng có thể đi lại tự nhiên trong đêm tối.
Còn thực lực của người tu hành thấp thì khác, trong hoàn cảnh này, tầm mắt và thực lực của bọn họ đều bị ảnh hưởng.
"Để tôi tới xem, trong vùng phong ấn này rốt cuộc có thứ đồ chơi cổ quái gì."
Ánh mắt Trần Bình lấp lánh nhìn chằm chằm về phía trước, lúc này cửa phong ấn chậm rãi mở
ra.| Đột nhiên, một cái tay xuất hiện bên trong cửa phong ấn.
Nhóm người tu hành có tu vi thấp cũng bị chịu ảnh hưởng của cửa phong ấn, bọn họ chìm trong những hình ảnh đáng sợ nhất trong cuộc sống, không cách nào tự kiềm chế.
Thậm chí đã có người bắt đầu tự cầm vũ khí | tra tấn mình, giống như không tự sát thì không được vậy.
Trần Bình nhanh chóng bóp nát một viên thanh tâm đan, lần nữa kéo bọn họ trở về hiện thực.
Trong lòng mỗi người vẫn còn sợ hãi nhìn Trần Bình, bọn họ không ngờ một cái cửa thôi mà cũng làm cho bọn họ thảm như vậy.
"Bên trong cửa lớn này nhất định có bí mật."
Trần Bình thấp giọng nói.
Người của đạo quán Thanh Phong vẫn duy trì im lặng, bọn họ đều kích động mà nhìn chằm chằm vào cửa lớn, dường như có xúc động muốn nhảy vào.
Thực không dám giấu diếm, căn cứ theo ghi chép của cô thư, bên trong dường như có một thứ có thể làm cho cường giả trở nên mạnh hơn."
| Người của đạo quan Thanh Phong nói ra toàn bộ những gì trong tầm hiểu biết của mình,