*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cho nên ở đây không ai có ấn tượng tốt về Trương Thành Băng cả.
| Bọn họ đều không muốn chiếm tiên có của di tích thượng cổ cho Trường Thành Băng.
Trần Bình khoát tay, vừa hay bọn họ đang cần một vài con tốt thí mạng.
"Nếu như tôi đoán không sai thì qua hai ngôi mộ nữa, chúng ta sẽ gặp được yêu thú, thực lực tên này tuyệt đối không yếu, đề bọn họ đi chịu chết cũng tốt."
Trần Bình khẳng định nói, anh đã xác định phía trước chắc chắn có yêu thú.
Sư Chấn Thiên nửa tin nửa ngờ đi tới phía trước, vừa mới đến ngôi một tiếp theo, anh ta liền lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Anh ta hoảng hốt quay đầu kéo Trần Bình lại, đáy mắt lóe lên tia hoảng sợ.
"Lão đại, cậu đúng là thần rồi, sao cậu biết nơi này có yêu thú, thậm chí tôi còn cảm thấy nắm lực của cậu trên cả tôi rồi?"
Khi sư Chấn Thiên bước vào ngôi mộ này, cũng cảm nhận được khí tức yêu thú nồng đậm, rất rõ ràng, ở phía trước, cách đó không xa có một con yêu thú thực lực không tính là nhỏ.
Trần Bình bất đắc dĩ nhún vai, cảm giác của anh về khí tức vẫn luôn mạnh hơn sự Chấn. Thiên.
Những người khác đang lục đục chạy tới cũng cảm giác được điểm bất thường, biện pháp tu hành của bọn họ là do Trần Bình cung cấp, thậm chí còn dùng được thủy chuyên dụng của Trần Bình để ngâm, cho nên trình độ nhạy cảm và năng lực nhận biết đều được tăng cao.
| Lúc người, thứ mà người tu hành bình thường không cảm nhận được, bọn họ lại có thể sớm cảm giác ra.
Trên mặt Cổ Nhạc Nhạc không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại còn có chút hưng phấn.
Mà lúc này đây, vẻ mặt Hoa Vân Doanh lộ ra tia lo lắng.
"Tôi biết rồi! Con yêu thú này là trâu lửa sấm sét."
Hoa Vân Doanh lập tức nói ra tên của đối phương, cộng thêm vẻ mặt lo lắng vô cùng làm cho anh cũng khẩn trương theo.
Trần Bình không tính là hiểu rõ lắm các loại yêu thú, anh vốn không biết đối phương đang nói điều gì.
"Cậu đừng nói tên của nó, nói thẳng ra xem nó lợi hại hay không đi, nếu như lợi hại, chúng ta hợp lực hẳn là cũng có thể đối phó được."
- Cổ Nhạc Nhạc cũng không phải một người tự phụ, cậu biết rõ, dù có nhiều chiêu trò trước sức mạnh tuyệt đối đều là rỗng tuếch, cho nên bây giờ phải hiểu rõ con yêu thủ này, từ đó mới đoán đúng bệnh hốt đúng thuốc.
"Thực lực con yêu thú này không yếu, nghe nói đối phương có thể lật tay thành mây trở tay thành mưa, tùy lúc tùy chỗ nổ tung một ngọn núi
lớn."Hoa Vân Doanh miêu tả con yêu thú này vô cùng lợi hại, xem ra gần như đã đứng ở vị trí đầu tiên.
"Theo như lời cô bé nói thì con yêu thú này cũng sắp thành tiên được rồi?"
Sư Chấn Thiên không nhịn được trêu đùa một câu, anh ta cảm thấy lời này thật sự có hơi điệu.
"Vừa nghe liền biết tin này giả rồi, nếu quả thực lợi hại như vậy thì nó còn lén lút trốn ở chỗ này làm gì? Ra ngoài xâm chiếm mảnh đại lục này có phải hơn không?"
Vài người khác đều hùa theo, bọn họ cũng không quên con yêu thú đã làm nhiễu loạn toàn bộ đại lục mạnh đến cỡ nào!
Vốn bọn họ xem thường nhưng yêu thú này, có điều về sau bọn họ mới phát hiện, thực lực của yêu thú quả là không thể khinh thường được.
Nhất là những con yêu thú sống đủ lâu, bọn chúng hoàn toàn có thể phá vỡ toàn bộ đế quốc!
| Cộng thêm vẻ mặt cẩn thận của Trần Bình, sắc mặt bọn họ cũng trở nên khó coi.
"Cô nhóc, sao cháu biết yêu thú này, chẳng | lẽ trước kia các người gặp được rồi à?"
Trác Thiên Uy có chút tò mò hỏi.
Xuất thân là một thành chủ, vậy mà ông ta lại không hiểu rõ lai lịch của con yêu thú này, mà một cô bé lại biết đến tỉ mỉ như vậy.
Nghe đối phương hỏi, Hoa Vân Doanh cũng không nhịn được có chút ngượng ngùng cúi đầu.
"Trước kia trong nhà có một vào quyển sách cổ, cháu từng đọc qua, thế nên biết tên của con