*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn thấy Trần Bình nhanh chóng đi tới ngôi mộ kế tiếp, Trương Thành Băng cũng có chút hoàng hốt rống lớn một câu.
Nghe vậy, mấy người Trần Bình cũng dừng | bước, quay đầu nhìn anh ta một cái.
Cái tên này đúng là có chút đáng ghét, Trần Bình không muốn tiếp xúc quá nhiều với anh ta.
"Anh là ai? Sao biết nguyên thạch của tôi biến thành đá?".
Trương Thành Bằng có hỏi kinh ngạc nhảy từ không trung xuống, lập tức tới trước mặt Trần Bình.
Lúc này, nhóm người Trần Bình đã dịch dụng, biến thành dáng vẻ khác.
Trương Thành Bằng căn bản không nhận ra thân phận của Trần Bình, anh ta chỉ cảm thấy người này nhìn có vẻ kỳ quái.
Đối phương biết được nhiều bí mật như vậy, tuyệt đối không phải người bình thường.
"Nhanh chóng nói ra, rốt cuộc anh là ai?"
Trong mắt Trương Thành Băng mang theo vẻ tức giận, anh ta không cho phép bất kỳ người nào chống lại chính mình.
Nghe vậy, Trần Bình cười lạnh một tiếng, đây anh ta một cái, sau đó nhanh chân tiến về phía trước. Hai Trương Thành Bằng không ngờ Trần Bình sẽ đột nhiên nóng nảy, càng không ngờ sức lực của Trần Bình lại mạnh thế, lần này đẩy cho anh ta ngã sấp trên đất.
Đám người Ngụy Uyên Bác lập tức chạy tới đỡ Trương Thành Băng lên, bọn họ cũng có chút kiêng dè nhìn Trần Bình, Ngụy Uyên Bác là người đi săn chuyên nghiệp, đương nhiên anh ta có thể cảm nhận được sự lợi hại của Trần Bình.
Trần Bình chỉ giật nhẹ tay liền có thể đẩy ngã Trương Thành Băng trên đất, bởi vậy có thể thấy được thực lực tuyệt đối không kém.
Mặc dù Trương Thành Băng là một người luyện đan, nhưng thực lực của anh ta không phải không thể lấy ra được, có thể làm cho Trương Thành Băng không có bất kỳ năng lực gì chống cực, đã chứng minh sự lợi hại của anh rồi.
Ngụy Uyên Bác nhìn thoáng qua nhóm Trần | Bình, bọn họ tuy không có nhiều người, nhưng | trên thân mỗi người đều như mang theo một luồng sát khí như có như không, xem ra không dễ chọc.
Trương Thành Bằng cứ như vậy chật vật nằm trên đất, có chút không biết phải làm sao. Anh ta tường là Ngụy Uyên Bác sẽ ra tay, nhưng không ngờ Ngụy Uyên Bác cũng sợ.
"Sao thế? Chẳng lẽ anh cứ đứng trơ mắt nhìn vậy thôi à?"
Nhìn hàng động của đối phương, Trương Thành Băng chỉ cảm thấy giận đến phát run. | "Bọn họ quá mạnh, chúng ta không phải là đối thủ, cẩn thận trong này có nhiều cơ quan."
| Những lời này đối với Trương Thành Băng quả là khiêu khích, thậm chí Trương Thành Băng bắt đầu có chút coi thường đối phương
"Anh nói lời dở hơi gì vậy, thực lực tên này có bao nhiêu chứ chẳng lẽ các người còn không thể đánh lại sao? Các người có tới mười mấy người cơ mà! Mẹ nó đúng là làm tôi mất mặt, nếu như các người không giếp nó cho ông thì các người cứ liệu mà đợi đấy.
"Tôi sẽ cho các người không hành nghề được trong hiệp hội người đi săn, đến lúc đó xem các người phải làm sao!"
Trương Thành Băng thẹn quá hóa giận, bắt đầu uy hiếp đối phương, anh ta không ngừng nhục mạ Ngụy Uyên Bác, thậm chí muốn cho đối phương một cái tát.
Dù thế nào đối phương cũng là đội trường, nếu quả thật ra tay, khả năng mình chẳng có chỗ tốt nào.
Cho nên Trương Thành Băng cũng nhịn xuống.
Đi vào bên trong, Trần Bình cảm nhận được một luồng khí tức không tầm thường, nét mặt anh có chút nghiêm túc, đang chăm chú quan sát chung quanh.
Những người khác cũng thấy ngôi mộ này có chút khác thường, hình như rất nguy hiểm.
| "Cho nên đồ trong này hoàn toàn là lấy ra đồ tiêu khiến người khác à? Mọi người nhìn xem, cầm vào tay liền thành bột phấn, hoàn toàn không có tác dụng gì!" Sư Chấn Thiên khôn nhịn được bực bội lên tiếng, mặc dù anh ta không có hứng thú với đồng bảo bối này, nhưng nhìn