*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cậu ta chỉ muốn sống sót thôi.
"Cái gì, sư phụ là đồ đệ của thầy?"
Hoa Vân Doanh không nhịn được khiếp sợ mà lên tiếng.
Cô Cô bé có năng mở cũng không ngờ lại gặp được chuyện trùng hợp đến vậy.
"Con còn không tin thì hai hôm nay ta gọi ông ta ra cho con xem, ta đoán ông ta cũng sắp bế quan xong rồi."
- Loạn lão đã bế quan được một thời gian dài rồi, tin rằng ông ta đã học được, nghiên cứu triệt để thứ kia rồi.
Hoa Vân Doanh lập tức gật đầu, cô bé đúng là muốn nhìn thấy sự phụ.
Mấy năm gần đây, mặc dù Hoa Vân Doanh có thân phận là cô chủ nhà giàu, nhưng cho tới nay đều đi theo sự phụ học tập, cho nên tình cảm sự đồ của hai người rất tốt.
Lần này không hiểu sao sư phụ mất tích, làm
cho Hoa Vân Doanh đau lòng một thời gian dài.
Bây giờ cuối cùng cũng có tin tức của sự phụ, Hoa Vân Doanh đương nhiên vô cùng vui vẻ.
"Đã vậy, thì con chính là đồ tôn của người rồi! Tham kiến sự tôn!"
Hoa Vân Doanh cũng không chút khách khí, lập tức bái mình thật sâu trước mặt Trần Bình.
Thấy dáng vẻ này của đối phương, Trần Bình không nhịn được mỉm cười hài lòng.
"Hoa Vân Doanh, đề sự phụ thay con quyết định việc tu hành của con đi."
"Con cứ tùy tiện tìm một gian phòng ở, hai hôm nữa ông ta sẽ ra liên hệ với con."
Trần Bình nhanh chóng sắp xếp xong xuôi cho Hoa Vân Doanh, dù sao Hoa Vân Doanh cũng là đệ tử của tên đồ đệ già kia của mình, cho nên giao cho đối phương quyết định là tốt nhất.
| Hoa Vân Doanh cũng không chút khách sáo gật đầu, tùy tiện tìm một gian phòng ở bình thường rồi đi vào.
| Mà lúc này đây, Trần Bình cũng có chút tò mò và mong đợi nhìn Cổ Nhạc Nhạc.
"Phương pháp luyện đan của tôi và cậu có | trình độ khác biệt, trước đó lúc ở cuộc thi, nhất
định là cậu chưa quan sát được phương thức của Trần Nãi Hoàng, nếu như tôi đã coi trọng cậu thì cậu nhất định phải biểu hiện tốt một chút."
| Trần Bình mỉm cười lên tiếng, đáy mắt lộ vẻ mong đợi.
Nếu như đối phương thực sự có thể học được một tay kỹ thuật luyện đan tốt, vậy coi như anh lại nuôi ra được một thiên tài.
Sư Chấn Thiên đứng ở cạnh yên lặng nhìn cậu, căn bản cũng không lo Cổ Nhạc Nhạc sẽ có bất cứ lòng tạo phải gì.
Chỉ cần biết được sự lợi hại của Trần Bình, đám người này sẽ điên cuồng sùng bái Trần Bình mà không sinh ra tâm lý tạo phản nào.
Dù sao cường giả như này giống một ngọn núi lớn, đặt trong lòng họ, không ai có thể dễ dàng dâng lên ý nghĩ muốn tạo phản.
"Cậu nhìn kỹ, tôi sẽ luyện chế đan dược cho cậu xem."
Trần Bình bình tĩnh nói.
Nghe vậy, Cổ Nhạc Nhạc lập tức gật đầu, tập trung tinh thần.
"Được ạ!"
| Cổ Nhạc Nhạc nghiêm túc nhìn Trần Bình, muốn xem Trần Bình rốt cuộc sẽ luyện đan như thế nào.
Mà lúc này, Trần Bình lật tay một cái, trong | tay đột nhiên có thêm một lò luyện đan lớn.
Thấy thao tác này của Trần Bình, hai mắt Cổ Nhạc Nhạc đều tỏa sáng.
Cậu biết rõ, Trần Bình có trang bị trữ vật. Đây là thứ mà cậu thèm muốn đã lâu.
"Tôi luyện viên đạn dược mà cậu đã luyện trong cuộc thi."
Trần Bình cười tủm tỉm nói, ngay sau đó bắt đầu bận rộn.
Trần Bình lấy ra thảo dược, giã thành vụn, rồi để vào lò luyện đan, tất cả động tác đều thông thạo như mây trôi nước chảy, thoạt nhìn như đã làm hàng trăm triệu lượt rồi vậy, tự nhiên vô cùng.
Động tác này làm cho Cổ Nhạc Nhạc không nhịn được muốn vỗ tay nói hay, bây giờ cậu ta đã | hoàn toàn chìm đắm trong thao tác kinh người của Trần Bình rồi, rất muốn bản thân được Trần Bình dẫn theo luyện đan một lần.