*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Bình liếc mắt ra hiệu cho Sư Chấn Thiên đến giải thích.

| "Đám nhóc này nghe tôi nói đây, dựa theo logic của người bình thường, linh căn đơn tính thì tốc độ tu hành càng nhanh, cũng coi như là càng tốt."

| "Bởi vì nếu như các cô cậu có nhiều loại linh căn, sẽ tiêu tốn rất nhiều thời gian đi phát triển

chúng."

"Ví dụ như người tu hành có một linh căn thì cần mười năm tụ mới có thể đạt tới một cảnh giời, mà người có nhiều linh căn thì phải mất ba mươi, bốn mươi năm!"

| "Cho nên không đủ thời gian và tài nguyên gia tộc ủng hộ, thì người nhiều linh căn sẽ thành kẻ vô dụng."

Nghe vậy, mọi người cũng hiểu một chút. | Lời giải thích của Trần Bình làm cho tất cả mọi người đều hưng phấn, bọn họ không ngờ

mình là người có nhiều hơn một linh căn.

Trên mặt Cổ Nhạc Nhạc lộ ra nụ cười sán lạn, trong lòng cậu rõ ràng, Trần Bình chắc chắn sẽ không keo kiệt vụ tài nguyên.

| "Mấy đứa là ai? Đến từ đâu, thành thật khai báo ra, chỗ này của tôi nhất định phải khai báo rõ ràng thân phận của đệ tử."

- Trần Bình hờ hững lên tiếng, anh cảm giác Cổ Nhạc Nhạc hẳn không có thân phận đặc biệt gì, có điều cô nhóc kia thì khó nói, đối phương tuyệt đối không phải sinh ra trong gia đình bình thường.

"Trước kia trong trận yêu thú hoàng hành, tôi lang thang ở Hoàng Thành." - "Nếu không biết luyện đan thì tôi sớm đã chết đói rồi."

| Cổ Nhạc Nhạc cũng không quan tâm thân phận của mình, lập tức khai báo ra.

Dù sao cậu vẫn luôn là một kẻ lang thang đáng thương, mấy năm này cậu cũng quen cả rồi.

Nghe vậy, Trần Bình có hỏi kinh ngạc, không ngờ cuộc đời cậu bé này lại vậy.

Nhìn Cổ Nhạc Nhạc cũng không tệ, với cả ăn

mặc rất bình thường, cảm giác khốn giống trẻ lang thang.

"Mấy năm này tôi bán đan dược nên kiếm được kha khá tiền, có điều những thứ này của tôi đều không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nếu không còn có thể bán được giá cao hơn.

| Là một người cẩn thận, Cổ Nhạc Nhạc trước giờ đều không có làm lộ thân phận của mình.

Bình thường giả bộ đáng thương, ra vẻ thay người lớn trong nhà ra ngoài bán đan dược.

| Những người kia cho là Cổ Nhạc Nhạc trộm đan dược trong nhà ra bán, cho nên cũng lén lút mua đến tay.

| Có điều giá tiền sẽ không quá cao. | Cổ Nhạc Nhạc cũng không tham lam, cậu chỉ đơn thuần muốn kiếm tiền, luyện tập luyện đan, duy trì chi tiêu cho cuộc sống sinh hoạt hàng ngày thôi.

| Những dược liệu phổ thông kia cũng không đắt, mà luyện chế ra đan dược có thể kiếm không ít tiền.

Trần Bình không nhịn được yên lặng gật đầu, không nhìn ra, Cổ Nhạc Nhạc cũng là một thiếu niên biết phấn đấu.

Anh có thể cảm nhận được sự chân thành của đối phương, rõ ràng là Cổ Nhạc Nhạc cũng không nói láo gạt người.

Cổ Nhạc Nhạc tùy tiện đặt mông xuống ngồi cạnh, có chút lúng túng mỉm cười, bình thường tính cách của cậu đúng là khó chịu, nhưng tất cả cũng chỉ là ngụy trang mà thôi.

Trên thực tế cậu chỉ là một thiếu niên tương đối khiêm tốn.

Con Sau khi biết thân phận của đối phương, Trần | Bình liền quay người nhìn qua cô bé bên cạnh.

Anh muốn biết cô bé trông giống như con. gái mình này rốt cuộc có thân phận gì.

"Còn con?"

Thấy ánh mắt của Trần Bình, cô gái nhỏ lập tức đứng dậy, có chút kiêng dè nhìn Trần Bình.

"Con... con tên là Hoa Vân Doanh, cũng đến từ Hoàng thành"

"Gia tộc của con ở Hoàng thành tương đối có thể lực, cho nên đủ tài nguyên bồi dưỡng con thành thầy luyện đan, một thời gian trước, Sư phụ của con không hiểu sao biến mất, cho nên bây giờ phải tự mình xông xáo, nói không chừng có thể tìm được tung tích của Sư phụ."



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play