*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hám Thừa Phong nghe ông ta nói thế thì sắc mặt cũng rất khó coi.

Ai mà không khổ chứ?

"Ông có biết chuyện của Tàng Bảo Lâu không?" Phan Minh Tâm mở miệng với vẻ đau khổ.

Cô | Lần này ông ta đến đây là muốn mượn thế lực của Hám Thừa Phong mà diệt trừ Tàng Bảo Lâu.

Cho tới bây giờ, ông ta vẫn chưa biết được đến cùng Tàng Bảo Lâu là thần thánh phương nào, cho nên không khỏi có chút lo lắng.

Ông ta luôn duy trì địch ý với thế lực lạ lẫm như thế này.

Hám Thừa Phong không nhịn được mà lườm Phan Minh Tâm một chút, trong ánh mắt của ông ta lóe lên một chút ánh sáng.

Thật ra vốn Hám Thừa Phong còn định đi

tìm Phan Minh Tâm giúp đỡ cùng nhau đối phó với Tàng Bảo Lâu, lại không ngờ rằng đối phương lại chủ động đi tới đây.

- Nếu đã như thế thì ông ta cũng không khách sáo nữa.

"Tàng Bảo Lâu ở trong tòa thành này không những có thể tăng độ nổi tiếng của thành thị này, mà còn có thể kéo theo sự phát triển kinh thế, ông cảm thấy tại sao tôi phải giúp ông?"

Hám Thừa Phong nói một cách vô cùng ngay thẳng, nhưng rõ ràng ông ta đang yêu cầu lợi ích.

Con "Hội Bảo Lâu chúng tôi và ông có liên quan lợi ích lâu dài, một khi lợi ích của chúng tôi bị hao tổn thì số tiền ông kiếm được cũng sẽ ít đi rất nhiều."

"Đến lúc đó cho dù ông đi khắp nơi tìm người chữa trị cho con trai cũng không còn dễ dàng như thế nữa." Phan Minh Tâm vừa đấm vừa xoa.

Đối phương mà mình có được mục đichs chung, bọn họ không thể nào không đứng cùng một đội.

Phan Minh Tâm hiểu rất rõ, cho dù thế nào

thì Hám Thừa Phong cũng sẽ đứng về phía mình.

Nhưng ông ta cũng không thấy được vẻ mặt vội vã của Hám Thừa Phong như trong tưởng tượng, thậm chí Hám Thừa Phong còn nở nụ cười đắc ý.

"Thật ra có chữa trị cho con trai tôi hay không cũng không quan trọng, bởi vì bệnh của nó đã khỏi từ lâu rồi. Chẳng qua nó không muốn tùy tiện đi ra ngoài mà thôi."

| Hám Thừa Phong cười nói, ông ta không để chuyện này ở trong lòng, nên đối phương cũng không thể lợi dụng chuyện này mà uy hiếp ông ta.

Con trai mình đã ở nhà nhiều năm như thế rồi, cho dù bây giờ có đi nhông nhông trên đường thì chưa chắc bọn họ đã nhận ra được.

| Hám Thừa Phong cũng cố ý không công khai việc này, mục đích của ông ta rất đơn giản, chính là giả heo ăn thịt hổ.

| Hơn nữa ông ta lo rằng sau khi chuyện này | lộ ra thì những kẻ thù kia lại tới gây chuyện. Hoặc là có người muốn mượn cơ hội này tìm ra người đã chữa khỏi cho con trai ông ta.

Một khi để cho bọn họ phát hiện ra Trần

Bình thì kế hoạch của mình cũng đi tong.

| Cho nên Hám Thừa Phong luôn che giấu, không công khai chuyện vui này.

Phan Minh Tâm nghe thấy những gì Hám Thừa Phong nói thì ngây ngẩn cả người, ông ta nuốt nước miếng một cái, vẻ mặt tràn đầy sự không dám tin.

Phan Minh Tâm cũng từng nghe nói chuyện của con trai thành chủ, nói là tìm vô số bác sĩ nổi tiếng, tốn hết cả gia tài cũng không cứu được.

Bây giờ xem ra sự thật và lời đồn là khác nhau. |

| "Lúc trước tôi vì muốn chữa bệnh cho con trai nên mới có thể hợp tác với các người, thông đồng làm bậy với các người. Bây giờ tôi đã không còn áp lực gì rồi, ông cảm thấy chỉ có chút xíu thế kia mà có thể khiến tôi hài lòng à?"

Hám Thừa Phong nói, ông ta được một tấc lại muốn tiến một thước, cũng chẳng thèm nói vòng vo với đối phương nữa mà trực tiếp đưa ra ý kiến của mình. | Ý của ông ta rất rõ ràng, ông ta muốn thêm tiền.

Cuối cùng thì Phan Minh Tâm cũng hiểu



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play