*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hôm nay lại có người mang loại thịt này ra cho mình ăn! Nghĩ đến đây, Sư Chấn Thiên chỉ cảm thấy bản thân bị xúc phạm.
Khi hai người bọn họ vẫn còn đang tiếp tục nói chuyện, thì Trần Bình nhạy bén nghe được tiếng nói chuyện truyền tới từ xa.
Giác quan của anh rất hơn người, cho dù có người đang lặng lẽ nói chuyện ở nơi rất xa, thì anh vẫn có thể nghe được rõ ràng.
Trần Bình lập tức dừng trò chuyện, mà cần thận nghe cuộc đối thoại của đối phương.
“Hai người đó đã ăn nhiều thịt như vậy, đoán chừng đêm nay sẽ biến thân chứ nhỉ?”
Giọng nói này khá già dặn, vừa nghe đã biết là giọng của thôn trường.
“Tôi cảm thấy có khả năng không cần đến tối nay đâu, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ biến đổi thôi.
Hai người này vừa nhìn đã biết là họ chưa ăn no, nhưng có thể ăn đến ngon miệng như vậy, cũng thật là thú vị!”
Giọng nói này đến từ nhị trường lão.
“Khà khà, đợi sau khi bọn họ ăn xong, thì có thể hoàn toàn biến thành đồng tộc của chúng ta rồi!" Thôn trường cười tàn nhã của ông ta mang theo nụ cười xán lạn, chỉ đáng , trên gương mặt tiếc bây giờ Trần Bình cũng không nhìn thấy được.
Nhưng anh có thề đoán ra được tâm trạng của đối phương vào giờ khắc này thông qua giọng nói và giọng điệu của ông ta.
Người này chắc chắn không đơn giản.
Trần Bình cũng không ngờ tới sau lưng đối phương lại chôn giấu nhiều bí mật như vậy, chỉ đáng tiếc anh vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc đồng tộc của đối phương là gì.
Ngay đúng lúc này, Gia Cát Thanh Phong đã có được báo cáo kiểm nghiệm.
Bởi vì phần thịt này của Trần Bình mà anh ta suýt chút nữa bị công ty này bôi nhọ.
Báo cáo kiểm tra biểu thị đây là thịt người thuần túy, hơn nữa thông qua thành phần kiểm nghiệm, còn cho thấy độ dinh dưỡng cực cao.
Gia Cát Thanh Phong lặng lẽ cầm bản báo cáo này, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Anh ta đương nhiên biết Trần Bình không có khả năng ăn thịt đồng loại, anh ta chỉ tò mò nơi nào lại có loại ham muốn này mà thôi! Ngay khi anh ta cầm bản báo cáo trở về, thì một bóng người chui ra từ trong phòng bếp.
Chính là người đàn ông đã ăn vụng đó.
Lúc này, anh ta chỉ cảm thấy cả người nóng lên, đôi mắt giống như sắp nhảy ra ngoài, hoàn toàn không có cách nào khống chế được.
Bây giờ, anh ta giống như một con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, không ngừng lăn lộn trong phòng khách.
Các đồ vật trang trí trong phòng khách đều bị xô thành một đống hỗn loạn, ngay cả tivi cũng bị anh ta đập nát.
Người đàn ông này chỉ cảm thấy khắp người mình có một loại năng lượng dùng không hết, cùng nguồn sức mạnh dồi dào, hơn nữa nguồn sức mạnh này còn sắp phá cơ thể chui ra! Dần dần, đôi mắt của anh ta biến thành màu xanh lục.
Đôi mắt này thoạt nhìn cực kỳ quỳ dị, cảm giác như nhãn cầu biến thành một đường nối giống như con thằn lằn.
Dần dần, anh ta lại mọc ra móng vuốt, hình như còn mọc ra một cái đuôi vô cùng to lớn.
Điều quan trọng hơn cả là hiện tại anh ta đã không có cách nào đứng thẳng và đi lại như bình thường, mà chỉ có thể bò sát trên mặt đất giống như thẳn lằn và các loài giun rắn.
Cảm giác được sự thay đổi của mình, người đàn ông chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Anh ta vùng vẫy một cách điên cuồng, muốn thoát khỏi sự hành hạ đau đớn này, nhưng anh ta lại phát hiện ra tất cả những hành động này đều là toi công.
Đám người Giang Uyển đang bận rộn ở biệt thự cách đó không xa, cũng phát hiện ra chỗ không ồn ð phía biệt thự bên này.
Lúc này, biệt thự chắc hẳn phải yên tĩnh như thường mới đúng, nhưng cứ cố tình vô cùng ầm ï vào ngày hôm nay, cảm giác như thề bên trong đã xảy ra chuyện gì đó rất đáng sợ.
“Các người đợi ð đây, đề tôi qua đó xem sao."
Giang Uyển dặn dò một tiếng.
DP Những người khác đều lặng lẽ đợi nguyên tại chỗ, bọ họ còn phải bảo vệ những đứa trẻ này nữa.
Nhưng Diệp Phàm cũng không quên sứ mệnh và trách nhiệm của mình, anh ta trực tiếp đi cùng, bám theo phía sau Giang Uyền đi tới