*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi Trần Bình trở về phòng, anh đã lôi những món ăn này ra tiến hành nghiệm chứng nhiều lần, cứ cảm thấy những loại thịt này có chút không được bình thường cho lắm.
Nhưng anh thật sự không có cách nào đoán ra được đây là thịt gì chỉ dựa vào những món ăn đã được chế biến xong.
Trừ khi ăn một miếng thì anh mới có thể cảm nhận đại khái được đó là loại động vật nào.
Rơi vào đường cùng, Trần Bình quay trở về thế giới hiện thực một chút.
Tuy rằng anh không có cách nào đoán ra được thông qua cảm quan của mình, nhưng trong thế giới hiện thực lại có sự tồn tại của đủ loại khoa học kỹ thuật.
Anh trực tiếp ném những miếng thịt đó cho Gia Cát Thanh Phong, kêu anh ta đi tìm cơ quan thẩm định để xem nó rốt cuộc là thứ gì.
Còn chưa đợi anh ta phản ứng lại, Trần Bình lại biến mất một lần nữa trước mắt anh ta.
Nhìn miếng thịt mà anh ném cho mình, Gia Cát Thanh Phong không nhịn được mà ngửi một cái.
“Trời đất ơi, thứ này cũng thơm quá đi thôi!”
Trần Bình đưa toàn bộ số thịt mà hai người bọn họ thu thập được cho Gia Cát Thanh Phong, mà anh ta cũng nhanh chóng tìm đĩa đề đựng.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng anh ta vẫn dự định đi tìm cái túi đề đựng.
Ngay khi anh ta đi tìm túi để đựng thịt chất trên đĩa, thì một bóng người lén lút đột nhập vào trong biệt thự.
Anh ta dán sát lên vách tường, nhanh chóng lèn vào trong biệt thự.
Nhìn thấy biệt thự náo nhiệt lạ thường, trên gương mặt của người đàn ông này lộ ra nụ cười xán lạn.
“Bà cô đó nói không sai, quả nhiên cảm miếng lệnh bài đó thì có thể tự do tiến vào trong biệt thự”
Anh ta cười tủm tỉm bước vào trong.
Biệt thự này cũng không phải dành cho đám trẻ con ð, ngày thường mọi người đều tu hành hoặc dạy lũ trẻ tu hành, hoàn toàn không có thời gian dư thừa đề nghỉ ngơi bên trong biệt thự.
Khi anh ta tiến vào biệt thự, nơi đây không một bóng người, vô cùng yên tĩnh.
Vừa vào cửa, anh ta đã nhìn thấy một đĩa thịt thơm phưng phức đặt trên bàn đó.
Không thể không nói, đĩa thịt này thoạt nhìn có đủ cả sắc lẫn vị, nếu không phải hai người Trần Bình và Sư Chấn Thiên luôn luôn đề phòng, thì thực sự đã trực tiếp ăn chúng luôn rồi.
Người đàn ông này hồ hời dùng tay bốc một miếng thịt, nhét vào trong miệng.
“Ngon quá! Ngon quá!”
Anh ta không ngừng cảm thán, thịt vẫn còn nóng nổi, cắn một miếng còn có thể chảy ra nước.
Mùi vị này, cảm giác này, khiến anh ta không nhịn được mà muốn ăn thêm một miếng.
Nhìn thịt trong đĩa, anh ta rối rắm một lúc, cuối cùng vẫn không ra tay.
Nếu tiếp tục ăn thì chuyện anh ta lẻn vào trong biệt thự sẽ bị người phát hiện ra mất.
Người đàn ông này lau miệng, rồi chuồn thằng đi mất.
Mà lúc này, Gia Cát Thanh Phong cũng mang một cái túi đi tới, anh ta cũng không hề có một chút suy nghĩ phòng bị nào, ở trong biệt thự anh ta vô cùng thả lỏng.
Dù sao anh ta cũng tuyệt đối không ngờ sẽ có người đột nhiên lẻn vào trong này.
Theo quan điềm của anh ta, biệt thự này là một nơi cực kỳ an toàn, không có bất cứ nơi nào có thể an toàn và ấm áp giống như nơi này hết.
“Có phải đĩa thịt hơi vơi đi rồi không nhỉ?" Gia Cát Thanh Phong cúi đầu, nhìn với vẻ có hơi nghỉ ngờ.
Anh ta cũng không đếm xem rốt cuộc có bao nhiêu miếng thịt, nhưng nói tóm lại, cứ cảm thấy số lượng thịt có hơi không đúng.
Thế nhưng anh ta cũng không để ý cho lắm, dù sao những miếng thịt này cũng chỉ là đưa đi kiểm tra mà thôi, không thể ăn được.
Trần Bình đã liên tục nhấn mạnh, tuyệt đối không thể ăn thứ này được.
Nếu đã như vậy, anh ta cũng không có khả năng xả thân vào chốn nguy hiểm đi thử miếng thịt kỳ lạ này.
Nếu ngay cả Trần Bình cũng không nhìn ra được đây là thịt gì, vậy miếng thịt này chắc chắn có gì đó kỳ quái.
Gia Cát Thanh Phong nhanh chóng liên lạc với một công ty chuyên làm giám định, rồi tranh