*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nếu như có thể sản xuất ra hàng loạt đan dược này, như vậy bọn họ có thể sáng tạo ra thế lực thuộc về chính mình.
Thứ này chính là có thể ngộ mà không thể cầu.
Vì thế mới nói lúc này ánh mắt Hám Thừa Phong nhìn về phía cô em út giống như đang phát sáng.
Ông ta muốn xác nhận xem rốt cuộc đan dược này là thật hay giả.
Nếu như đặt ở lúc đầu, Hám Thừa Phong chắc chắn sẽ cảm thấy đó là giả, thậm chí ð mặt ngoài cũng chỉ khách sáo với Trần Bình một câu.
Dù sao rất nhiều chuyện nhất định phải tận mắt nhìn thấy mới là thật.
Hiện tại có người ð trước mặt mình làm thí nghiệm, ông ta đương nhiên muốn dừng chân lại để quan sát.
Quả nhiên không lâu sau, cô em út đã cảm thấy trong người khô nóng, ngay sau đó, một giây sau đã đột phá.
Thiên phú của cô em út vẫn rất tốt, cho nên mới có thề đột phá nhanh như thế.
Nhưng những người khác lại không biết điểm này.
Ba người Hám Thừa Phong sớm đã trợn mắt há mồm.
Bọn họ không nghĩ đến chính mình thế mà nhìn thấy hình ảnh như vậy.
Trên thế giới này thật sự có loại đan dược thần kỳ như vậy tồn tại ư? Mấy người khác cũng không chút do dự nuốt đan dược kia xuống, trên mặt của bọn họ đều mang theo nụ cười xán lạn, hường thụ niềm vui mà đan dược mang đến cho mình.
Nhìn thấy thực lực của bọn họ nhanh chóng tăng lên, Hám Thừa Phong chỉ cảm thấy vô cùng nóng mắt.
Hám Thừa Phong cũng muốn có được loại đan dược này, nhưng bản thân ông ta cũng biết rõ Trần Bình không có dự định cho ông ta.
Chính mình và Trần Bình không thân cũng chẳng quen, đối phương không cần thiết phải tặng đan dược đó cho mình.
Nếu bảo ông ta đi theo Trần Bình, đó chắc chắn là chuyện không thể nào.
Ông ta là thành chủ của một thành trì, đương nhiên phải giữ tôn nghiêm của mình.
Bảo ông ta đi theo Trần Bình, còn chẳng bằng trực tiếp tuyên án tử hình với ông ta.
Hám Thừa Phong nhìn thấy thời gian cũng đã muộn, cho nên ông ta không tiếp tục quấy rầy thêm nữa, dẫn theo con trai và thuộc hạ đi ra ngoài.
Nếu đối phương đã không có ý định cùng lên đường với bọn họ, như vậy Hám Thừa Phong sẽ không mời thêm lần nữa, mà chính là quyết định tranh thủ thời gian quay về thành Thiên Lăng.
Lần này ông ta đi ra ngoài khá lâu, nhất định phải nhanh chóng trỡ về chủ trì đại cục.
Nếu để cho đám kẻ thù kia biết chính mình rời đi lâu như thế, tất nhiên sẽ nhân cơ hội đó thừa cơ làm loạn.
Đám người Hám Thừa Phong nhanh chóng quay về khách sạn, lúc này ðở đây, vẻ mặt của ba người đều có chút ngưng trọng.
Tường Tử nhìn thoáng qua chủ nhân nhà mình, đột nhiên anh ta có chút muốn nói lại thôi.
Đối phương có dáng vẻ này, Hám Thừa Phong liếc mắt một cái đã thấy, ông ta lên tiếng, nói.
“Cậu có lời gì thì cứ nói ra đi, đừng ngại, tôi nhìn dáng vẻ này của cậu, chắc hẳn đã nhẫn nhịn rất lâu rồi."
Nghe thấy thế, Tường Từ lập tức đóng cửa phòng khách sạn lại, ngay sau đó tiện tay bố trí một kết giới cách âm.
lúc tôi vừa nhìn thấy đan dược của bọn họ đã lập tức động lòng.”
Bởi vì tất cả mọi người đều là người quen cũ, cho nên cũng không úp mở, vừa mờ miệng đã nói hết toàn bộ suy nghĩ trong lòng mình.
Hám Thiên Lăng ở bên cạnh cũng dùng lực gật đầu, bọn họ đều cảm thấy rất hứng thú với thứ này.
Vẻ mặt Hám Thừa Phong nghiêm túc, ông ta biết loại đan dược này tuyệt đối có giá trị không nhỏ.
Căn cứ vào điều tra của bọn họ, tuy trong