*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Tôi có một đệ tử bây giờ đang ở thành Thiên Lăng, các người có thể đi theo Hám Thừa Phong, đi đến thành trì của ông ấy, thuận tiện tìm đệ tử của tôi, giao vật này cho thằng bé, tìm thằng bé đề nương tựa”
“Chờ sau khi chúng tôi từ nơi đó trở về, đương nhiên cũng sẽ đến thành Thiên Lăng."
Thành Nhật Nguyệt quả thật quá nhỏ, cũng không có gì tốt, quan trọng hơn là gần như thế lực ð nơi này đã bị hủy diệt rồi.
Hiện tại Hối Bảo Lâu đã hoàn toàn không có động tĩnh gì, hơn nữa bên phía thành chủ cũng đã sớm bồi dưỡng ra thế lực của mình, âm thầm làm suy yếu thực lực của nhà họ Lâm.
Tin tưởng không lâu sau, là ông ta có thể bỏ trọn toàn bộ tòa thành trì này vào trong túi.
Theo như Trần Bình thấy thì đây chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.
Đối với thực lực của người này, anh tương đối chờ mong, nếu như đối phương đã khát vọng mạnh lên, vậy ông ta nhất định có năng lực của mình.
Mọi người nghe thấy những lời này thì hai mắt đều tỏa sáng.
Thạch Thiệu Thần không nghĩ đến Trần Bình thế mà đồng ý giúp anh ta tìm nơi nương tựa.
Theo như anh ta thấy thì Trần Bình là một sự tồn tại vô cùng thần bí, đối phương đồng ý thu nhận và giúp đỡ mình, đây chính là một lựa chọn rất tốt.
Lúc này đây người vui vẻ nhất vẫn là Hám Thừa Phong.
Trên mặt ông ta mang theo nụ cười xán lạn, không nghĩ đến Trần Bình thế mà lại lựa chọn đi đến thành Thiên Lăng.
Tuy thành trì của ông ta vô cùng phồn hoa, nhưng ông ta vẫn cảm thấy nó còn thiếu một sự tồn tại như Trần Bình.
Trần Bình chính là một thiên tài hiếm có.
Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng phương diện luyện chế đan dược và vũ khí của đối phương đã được xưng là vô cùng hoàn mỹ rồi.
Vốn dĩ ông ta cũng không xác định những thứ kia có phải là do Trần Bình luyện chế hay không.
Mãi cho lúc nói chuyện trời đất, từ trong câu chữ ông ta đã hiều ra một số chỗ huyền diệu.
Khi ông ta biết được tất cả những thứ này đều đến từ Trần Bình và đám đệ tử của Trần Bình, Hám Thừa Phong hoàn toàn sợ ngây người, trong lòng của ông ta cảm thấy bắp đùi này mình nhất định phải ôm chặt.
Những người khác sau khi nhìn thấy những thứ này đều theo bản năng cho rằng nó đến từ một thế lực lớn nào đó.
Ông ta cũng không ngoại lệ, ngay từ đầu ông ta cũng cho rằng đó là do thế lực đứng phía sau Trần Bình cung cấp, thế nhưng sau khi quen thuộc với Trần Bình, đối phương nói đây là do bản thân luyện chế, ông ta cũng sẵn lòng tin tưởng.
Mặc dù đối với chuyện trên khối đại lục này, đối phương không quá hiểu rõ, nhưng nội tình của anh lại vô cùng phong phú.
“Thật đúng là quá tốt rồi, cậu yên tâm đi, bên phía cậu Thạch đây, tôi sẽ sắp xếp thỏa đáng cho bọn họ, đến lúc đó nhất định có thề tìm được đệ tử của cậu.”
Hám Thừa Phong cười híp mắt nói, ông ta đã không kịp chờ đợi, muốn cửa hàng này nhanh chóng mỡ chỉ nhánh ở chỗ thành trì của mình.
“Chỉ là cậu cũng phải cần thận, Hối Bảo Lâu sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu vậy đâu.”
“Tuy cậu mờ cửa hàng ở chỗ này chỉ làm sụp đồ Hối Bảo Lâu ở thành Nhật Nguyệt mà thôi, nhưng thế lực này của bọn họ vô cùng kỳ quái, bọn họ sẽ tìm cách truy sát cậu để báo thù này”
Hám Thừa Phong là một thành chủ, đương nhiên thứ mà ông ta biết sẽ nhiều hơn người khác.
Ông ta rất rõ ràng, đắc tội với Hối Bảo Lâu sẽ có kết cục gì.
Hơn nữa Trần Bình lại có nhiều bảo bối như thế, nói không chừng sẽ trực tiếp bị đám người kia trói đi.
Nghe thấy những lời này, Trần Bình lộ vẻ mặt tươi Cười.
“Nặc Nhất, lần này cô đi theo đám người bọn họ, cùng đi tìm đám nhóc kia, để thành chủ hỗ trợ sắp xếp, mở cửa hàng trong giới kinh doanh”
“Cô tùy ý lấy mấy thứ mà đám nhóc kia
- ------------------