*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuy viên đan dược kia có cảm giác giống như ép mua ép bán, nhưng anh tin tưởng đan dược của chính mình nhất định có thề mang đến cho người đàn ông trung niên kia một niềm vui bất ngờ.

Lúc này ở trong khách sạn.

Hám Thừa Phong nhìn thấy con trai mình đến, trong nháy mắt đã lộ ra vẻ mặt đau lòng.

Trải qua một đường dài xóc nảy, sắc mặt của Hám Thiên Lăng càng thêm tái nhợt, giống như bất kỳ khi nào cũng có thể tắt thỡ.

Trước đó thầy thuốc đã nói, quả thật anh ta không còn nhiều thời gian sống nữa, hiện tại xem ra, Ít nhất thọ mệnh lại giảm đi một nửa.

Tường Tử có chút đau lòng nhìn cậu chủ nhà mình, trong mắt lóe lên u sầu.

Hám Thiên Lăng và anh ta có quan hệ rất tốt, lúc này nhìn cậu chủ biến thành dáng vẻ này, cho dù là ai cũng đều cảm thấy vô cùng đau lòng.

Nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, Tường Tử ước gì mình có thể chết thay Hám Thiên Lăng.

“Nếu như tôi có thể thay cậu chủ chịu sự giày vò này thì tốt.."

Tường Từ nói ra lời từ tận đáy lòng.

Hám Thừa Phong thở dài, bây giờ nói những lời này đều vô nghĩa, cơ hội cứu chữa con trai đang bày ra trước mắt, tất cả đều phải dựa vào viên đan dược kia.

“Tiếp theo phải nhìn xem viên đan dược kia có công hiệu hay không, nếu như thật sự giống như ông chủ kia nói, vậy quá tốt rồi.

Không có bất kỳ xoắn xuýt nào, Hám Thừa Phong trực tiếp nhét đan dược vào trong miệng con trai, đồng thời dự định giúp đỡ đối phương nuốt xuống.

Thế nhưng rõ ràng là ông ta đã nghĩ nhiều, sau khi vào miệng thì viên đan dược kia hoàn toàn tan đi, không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào.

Thậm chí đan dược này còn không cần dùng đan điền đề thôi hóa.

Chỉ cần nhét vào bên trong miệng, dược lực kia sẽ nhanh chóng thấm vào lục phủ ngũ tạng.

Sau khi Hám Thiên Lăng nuốt viên đan dược kia xuống thì gương mặt tái nhợt nhanh chóng trờ nên hồng hào.

Hai người Hám Thừa Phong nhìn thấy cảnh này, trong nháy mắt đã trờ nên hưng phấn, bọn họ không nghĩ đến thế mà thấy được hy vọng.

Không phải chờ quá lâu, Hám Thiên Lăng bỗng nhiên ho khan vài tiếng, giống như bị nước bọt làm cho sặc.

“Tôi muốn uống nước”

Giọng nói thoáng có chút yếu ớt của Hám Thiên Lăng vang lên, Hám Thừa Phong không nói hai lời, nhanh chóng đi đến bên cạnh rót một cốc nước.

Lúc này đây Tường Tử cũng đã sớm kích động đến mức chân tay luống cuống, vẻ mặt anh ta tràn đầy mừng rõ nhìn cậu chủ, hận không thể vội vã chạy đến giúp đối phương kiểm tra qua thân thể.

Sau khi uống xong mấy ngụm nước, Hám Thiên Lăng giấy dụa muốn đứng lên, anh ta cảm thấy thân thể của mình rất tốt.

Hơn nữa loại cảm giác tay chân do nằm quá lâu mà có chút vô lực kia cũng dần dần hồi phục.

Hơn mười phút sau, Hám Thiên Lăng đã không khác gì một người bình thường.

Tổn hại ð đan điển và kinh mạch cũng lần lượt được chữa trị.

Hiện tại Hám Thiên Lăng đã quay về là một thiên tài tu luyện như trước kia, đồng thời lần này kinh mạch của anh ta cũng hoàn toàn được đả thông.

Tuy Hám Thiên Lăng thời gian dài ở trong trạng thái hôn mê, nhưng bên ngoài xảy ra chuyện gì, trong lòng anh ta vẫn rất rõ ràng.

Là một người thiếu niên có lương tâm, anh ta đương nhiên biết cha mình vì mình rốt cuộc đã bỏ bao nhiêu công sức.

Hám Thiên Lăng không nói hai lời, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Hám Thừa Phong.

Sau đó mấy tiếng trầm đục vang lên, Hám Thiên Lăng hướng về phía đối phương dập đầu mấy cái.

Ngay sau đó anh ta xoay người, cảm ơn Tường Tử.

“Con trai ngốc, người mà con nên cảm ơn nhất không phải là cha và Tường Tử, mà chính là người đã bán đan dược cho con!" Hiện tại Hám

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play