*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trước đó bọn họ cũng chưa từng đến Tàng Bảo Lâu mua bất kỳ thứ gì, chỉ là lúc ở ngoài thành có nghe người ta chào hàng đan dược của Tàng Bảo Lâu.
Bọn họ cũng ôm tâm lý hiếu kỳ tiện tay mua một viên, chẳng qua mọi người cũng không quá đề ý.
Giá cả cụ thể của viên đan dược này thì bọn họ không rõ, nói tóm lại là rẻ hơn Hối Bảo Lâu.
Lúc bọn họ tiến vào trong rừng rậm, rất nhanh đã gặp phải một đống yêu thú có tính tình tàn bạo.
Những yêu thú này vô cùng táo bạo, chỉ ước gì có thể xé xác bọn họ.
Làm người đi săn, bọn họ rất rõ ràng, chỉ cần không chủ động đi trêu chọc yêu thú, dưới tình huống bình thường sẽ không bị thương.
Yêu thú ð trong trạng thái ăn uống no đủ cũng sẽ không tùy ý đến trêu chọc nhân loại.
Thế nhưng hiện tại đã khác xưa, đám yêu thú kia cực kỳ gắt gỏng, hận không thề xé tất cả những nhân loại mà mình nhìn thấy thành mảnh nhỏ.
Đoàn đội này lập tức không chú ý tới, nhanh chóng trúng phải chiêu của yêu thú.
Đến sau cùng bọn họ đồng tâm hiệp lực, lúc thật vất vả mới chế phục được đám yêu thú kia thì giữa chừng lại có một người đàn ông đột nhiên nhảy ra.
Dáng dấp của người đàn ông này có chút kỳ lạ, cảm giác giống như đồng loại của yêu thú.
Tất cả bọn họ đều cảm thấy rất ngạc nhiên, còn cho rằng yêu thú đã hóa thân thành nhân loại.
Ngay khi bọn họ muốn chào hỏi, để cho đối phương nhanh chóng rời khỏi khu vực nguy hiểm này thì người đàn ông kia đột nhiên phát động công kích với bọn họ, trong nháy mắt đã làm chân của lão nhị bị thương.
Trong lúc vội vàng mọi người cùng hét lên tên của đối phương, mà người đàn ông xấu xí kia, tên gọi của anh ta bọn họ nhớ kỹ, sau đó phải đến tìm kẻ đó tính sổ.
Trong lúc anh ba chạy trốn, bị đối phương trực tiếp đâm một kiếm, gần như hấp hối, cuối cùng cô em út nhớ đến viên đan dược kia.
Ôm hy vọng lấy ngựa chết làm ngựa sống, bọn họ thật đúng là có thể cứu anh ba.
Nhân cơ hội này bọn họ nhanh chóng chạy đi, nhưng thằng cha kia vẫn luôn đuổi theo không bỏ, giống như cao da chó vậy, thật đúng là phiền.
Theo đối phương một đường truy sát, cuối cùng đoàn thợ săn đáng thương này cũng về đến thành Nhật Nguyệt.
“Móa nó chứ, nếu đề tôi nói thì đầu óc người đàn ông kia thật đúng là chập mạch, chúng ta và anh ta không oán không thù, anh ta dựa vào đâu mà đột nhiên làm thế với chúng ta chứ!”
Lão nhị không nhịn được vỗ vào bắp đùi một cái, anh ta thật sự cảm thấy đầu óc của người kia có vấn đề.
“Chẳng lẽ đám yêu thú kia là họ hàng của anh ta? Em thấy dáng dấp của bọn họ rất giống.”
Em út không nhịn được lên tiếng.
Muốn bọn họ mai danh ẩn tính, đây quả thật là việc rất khó.
“Không còn cách nào khác, thực lực của người ta bày ra ngay trước mắt, chúng ta cũng không thề khinh thường, tuy không biết vì sao anh ta lại không giảng đạo lý như thế, nhưng nói cho cùng chúng ta cũng phải cần thận hơn.”
“Các cậu cũng đừng gọi tôi là Thạch Thiệu Thần nữa, haizz...
Lão đại rất căng thằng nói, đồng thời cũng cảm thấy khu rừng rậm Cổ Chước rất khác thường.
Bình thường bọn họ muốn ở khu vực giáp ranh đối phó với một số yêu thú là một chuyện rất dễ dàng.
Nhưng hiện tại vừa bước chân vào khu vực biên giới thì đã gặp phải vô số yêu thú có thực lực mạnh mẽ, thậm chí dường như bọn chúng còn có ý thức có thể tổ đội.
Rõ ràng mỗi một con yêu thú đều có ý thức về địa bàn, nhưng cố tình bọn chúng còn có thề tổ hợp cùng nhau tấn công nhân loại.
Đám thợ săn đều có một loại phỏng đoán không tốt.
Rất nhanh đã có người mang những phát
- ------------------