*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cảnh tượng Trần Bình và Nặc Nhất quỳ xuống dập đầu như trong tường tượng của anh ta cũng không xảy ra, ngược lại là mình bị ngó lơ một bên.
Mà tư thái của Loan Lão còn vô cùng thấp, trực tiếp đuổi theo, dáng vẻ giống như muốn xin đối phương chỉ bảo.
Mà lúc này đây, Loan Lão cũng đã đi theo Trần Bình, đi đến phía sau cửa hàng.
Trần Bình tiện tay pha một bình trà, ngồi ð bên cạnh chờ đợi đối phương.
Loan Lão nhìn thấy Trần Bình thì lập tức đi qua, không nhịn được lộ ra vẻ mặt sùng kính.
Nếu như những đan dược này thật sự là do Trần Bình luyện chế ra, như vậy anh hoàn toàn xứng đáng được mình tôn trọng.
“Thực sự không nghĩ đến những đan dược này lại do cậu luyện chế ra, tôi nhìn thấy cậu còn trẻ như thế, không nghĩ đến về phương diện đan dược lại tinh thông như vậy."
Loan Lão chính là một người si mê luyện chế đan dược.
Chỉ cần đối phương có thể luyện chế ra đan dược lợi hại thì cho dù không lớn tuổi, ông ta cũng không ngại học hỏi kẻ dưới.
Nhìn thấy thái độ này của đối phương, Trần Bình không nhịn được mà bật cười.
Trên thực tế anh cũng không cảm thấy Loan Lão là một người cuồng vọng tự đại.
Sau khi đứng trước vẻ mặt khiêu khích của Nặc Nhất mà đổi phương còn có thể giữ vững lí trí, không tiếp tục trở mặt, điều này đã đủ để chứng minh tu dưỡng của ông ta.
Chính vì như thế mà Trần Bình mới có cái nhìn rất tốt với Loan Lão.
Nếu như lúc ấy đối phương dưới cơn nóng giận trực tiếp đập phá cửa hàng của anh, lúc này Trần Bình sẽ chỉ cảm thấy tâm tính của người này không tốt, từ đó không rảnh đề ý.
Từ trước đến nay người luyện chế đan dược đều là tâm như nước hồ phẳng lặng, cho dù là có người khiêu khích chính mình thì cũng chỉ cười một tiếng cho qua chuyện mà thôi.
Trước kia Trần Bình cũng là một người có thù tất báo.
Người trêu chọc hoặc là khiêu khích đến chính mình, anh nhất định sẽ khiến cho đối phương biết được sự lợi hại trong đó.
Thế nhưng theo sự thay đổi của tháp Thông Thiên với mình, Trần Bình cũng dần dần trở nên ôn hòa hơn.
Những người này khiêu khích và nhục nhã, dường như cũng không thể chọc giận đến chính mình.
Đám tôm tép nhãi nhép này chẳng qua chỉ là mấy kẻ phế vật vô dụng mà thôi, Trần Bình hoàn toàn không đề ý đến.
Chính mình có thực lực phất tay một cái là đám người này tan thành mây khới, nếu như thật sự muốn đối phó với bọn chúng thì vẫn rất nhẹ nhàng.
“Thực sự không dám giấu diếm, tôi kẹt ở luyện đan sư thất phẩm từ rất lâu rồi, hình như gần đây tôi có cảm giác chạm đến bình cảnh, nhưng khi tôi muốn xông vào cảnh giới cao hơn lại phát hiện ra chính mình cách bình cảnh còn rất xa”
Loan Lão không nhịn được mà bất đắc dĩ lắc
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT