*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Vũ khí này đúng là từ chỗ Tàng Bảo Lâu của chúng tôi sản xuất ra, nếu như ngài muốn mua đồ thì cần ra phía sau xếp hàng”
“Cho dù là người có thân phận địa vị gì thì ở chỗ chúng tôi đều không có đặc quyền gì đặc biệt”
Nặc Nhất cười híp mắt mỡ miệng, ý tứ trong những lời này đã rất rõ ràng rồi.
Nghe được Nặc Nhất nói như thế, Loan Lão cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên, không nghĩ đến đối phương lại cố chấp như thế.
Loan Lão liếc mắt ra hiệu cho người đàn ông mặc hắc bào, ra hiệu cho đổi phương nói ra thân phận của mình.
Người đàn ông mặc hắc bào khẽ gật đầu cũng không đoái hoài tới nơi này nhiều người nhiều miệng, trực tiếp công khai thân phận của Loan Lão.
"Có lẽ cô còn chưa rõ thân phận của chủ nhân chúng tôi là gì, ông ấy đến từ Hoàng Thành, là luyện đan sư thất phẩm”
“Lần này ông ấy muốn mua đan dược và vũ khí của các người, đơn thuần chỉ là vì muốn làm một số nghiên cứu mà thôi, có thể đi theo học tập bên cạnh chủ nhân của chúng tôi là vinh hạnh lớn lao."
Nhìn thấy dáng vẻ trang bức đó của đối phương, Trần Bình cũng không kìm được mà có chút muốn cưỡi.
Chẳng qua đối phương quả thật có vốn liếng đó.
Ông ta là luyện đan sư đứng đầu trên khối đại lục này, là một sự tồn tại mà đi tới chỗ nào đều được người ta kính ngưỡng, lần này đột nhiên mặt nóng dán vào mông lạnh, đương nhiên trong lòng sẽ không dễ chịu.
Đám người đàn ông mặc hắc bào nhẹ giọng nói ra thân phận của Loan Lão, theo bản năng cảm thấy đối phương nhất định sẽ biết sợ.
Mà Lâm Phi Vũ thì dương dương đắc ý đứng ở bên cạnh cáo mượn oai hùm, thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh Nặc Nhất bị dọa đến mức quỳ xuống ngay tại chỗ.
Chỉ là trên mặt Nặc Nhất cũng không có một chút sợ hãi nào, thậm chí còn mang theo nụ cười nghiền ngẫm.
Nặc Nhất giống như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua đối phương, trên mặt mang theo sự khinh thường.
“Nói thật lòng, luyện đan sư thất phẩm cũng không được chúng tôi để vào mắt”
Sau khi nói xong những lời này, Nặc Nhất tiếp tục buôn bán.
Nghe được những lời này của đối phương, trên gương mặt của Loan Lão cũng lộ ra không vui, ông ta không nghĩ đến người trẻ tuổi bây giờ thế mà lại cuồng vọng như vậy.
Thanh danh của bản thân ở bên ngoài, cho dù là ai sau khi biết thân phận luyện đan sư thất phẩm này đều sẽ cho mình mặt mũi.
Thậm chí những quý tộc, quan lớn đều sẽ có thái độ vô cùng hèn mọn để cầu cạnh mình.
Chỉ là một người quản lý của một cửa hàng nho nhỏ, lại dám có thái độ cuồng vọng như thế khi nói chuyện với mình? Lúc này Trần Bình bỏ đi thuật dịch dung,
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT