*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bình thường những đan dược mà bọn họ có thể bán đi cũng chỉ ba, bốn trăm nguyên thạch một viên mà thôi.
Cho dù là khách hàng xa xỉ như Lâm Phi Vũ cũng chỉ mua đan dược hơn ba trăm nguyên thạch.
Những kẻ này đều yêu tiền như mạng, sao có thể bỏ ra nhiều tiền như thế để mua một viên đan dược bình thường chứ? Cổ Tiêu Thi thật đúng là không thể tưởng tượng được đó là hình ảnh gì.
“Anh bớt ð chỗ này khoác lác đi, theo như tôi được biết có thể xuất hiện tình cảnh sôi động như thế cũng chỉ có Hối Bảo Lâu ở Hoàng Thành mà thôi."
"Một cửa hàng nhỏ mới mở ở thành Nhật Nguyệt, sao có thể đạt được thời khắc cường thịnh này, đây tuyệt đối là chuyện không thể nào!" Cổ Tiêu Thi không muốn tin tưởng lời nói của đối phương, trực tiếp vươn tay cầm lấy viên đan dược kia.
Cô ta thật sự không tin có người lại lấy hết vốn liếng đi mua một viên đan dược.
Đám người này đâu phải cậu chủ nhà họ Lâm, sao bọn họ lại có tiền như vậy được chứ? Trên thực tế sao dược cũng rất phổ biến ở nơi này.
Nếu như bọn họ có thể dùng giá thấp mua một số đan dược, lại chuyển đến địa phương khác bán giá cao hơn, từ đó kiếm được giá chênh lệch.
Có một số người không mua được đan dược, lại có những người bởi vì tình hình kinh tế mà không cách nào sử dụng, cứ thế có thể mua được đan dược.
Vì thế mới sinh ra ngành sao dược này.
Những người thương nhân kia bỏ tiền, mang hết tài sản của mình ra để đánh cược, mua một ít đan dược đề nâng giá.
Cứ như thế đến nay, số tiền mà bọn họ có thể kiếm được cũng không ít.
Cổ Tiêu Thi có chút khinh thường nghiên cứu viên đan dược trên tay mình, Là một người không chuyên nghiệp, Cổ Tiêu Thi quả thật không nhìn ra được manh mối gì.
Chẳng qua Cổ Tiêu Thi cũng nhìn ra được, viên đan dược nhìn qua châu tròn ngọc sáng này cũng không có bất kỳ khuyết điểm nào, hơn nữa còn lộ ra một mùi thuốc nhàn nhạt.
Chỉ cần ngửi được mùi thuốc này là Cổ Tiêu Thi đã cảm thấy cơ thề của mình trờ nên vô cùng thoải mái.
Vì thế hầu như Cồ Tiêu Thi chẳng cần nhấm nháp viên đan dược kia thì có thể phán đoán ra được đối phương có đáng tiền hay không.
“Viên đan dược này thế mà chỉ có giá tám trắm nguyên thạch?”
Lần này đến lượt Cổ Tiêu Thi ngạc nhiên.
Dựa theo lối suy nghĩ của cô ta thì ít nhất viên đan dược này cũng có thể bán với giá hơn một nghìn.
Hơn nữa nếu như dùng trong buổi đấu giá, giá tiền còn có thể nâng lên.
Lúc này đây đối phương dùng giá thấp để bán ra.
Rốt cuộc bọn họ nghĩ gì? Rốt cuộc bọn họ đang làm cái quái gì thế!
- ------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT