*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thế nhưng sau khi mờ cửa thì hoàn toàn chẳng có hiện tượng kỳ dị nào cà.

Cái này chẳng phải là một cánh cửa chống trộm bị người khác vứt đi đấy sao? Trong nháy mắt, Trần Bình cũng có chút không biết làm thế nào, bảo bối mà vất và nửa ngày trời mới giành được lại chẳng có tác dụng gì cả.

Loại cửa chống trộm này bình thường bị người khác vứt ở ven đường Trần Bình cũng chẳng thèm nhìn thêm một cái.

Mà bây giờ ở đảo Tây Hải này, anh lại bỏ nó vào trong tháp Thông Thiên, trân trọng như một bảo bối vô giá.

Cái cảm giác bị trêu đùa này khiến cho Trần Bình cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng anh cũng không phải là loại người xúc động, nếu như cách cửa chống trộm xấu xí có thể xuất hiện ở chỗ này thì chắc chắn có lý do của nó.

Cho nên Trần Bình cũng không có ý nghĩ gì khác, mà chỉ yên lặng đóng cửa lại rồi rút ý thức của mình ra khỏi tháp Thông Thiên.

Giờ phút này, cánh cửa đó đang lẻ loi trở trọi nằm ở một nơi hẻo lánh trong tháp Thông Thiên, khí tức của con yêu thú đã được tháp Thông Thiên tịnh hóa đi ngang qua thì có chút hiếu kỳ mà vây quanh cánh cửa đó.

Trải qua sự tiến hóa của tháp Thông Thiên thì khí tức này cũng không còn bất kỳ tính công kích nào, cũng không còn bất kỳ ý thức gì của yêu thú.

Mặc dù Trần Bình còn có thể cảm nhận được sự tồn tại của yêu thứ trong khí tức đó nhưng khí tức đó đã hoàn toàn tách khỏi con bạch tuộc lớn kia.

Nói cách khác Trần Bình hoàn toàn có thể dùng khí tức này để che giấu chính mình.

Nếu như có thể thì thậm chí anh còn có thể giả dạng làm một con yêu thú xuất hiện ð một số chỗ.

Đây cũng là điều đặc biệt của tháp Thông Thiên.

Nhưng bây giờ Trần Bình vẫn chưa rõ lắm về việc này, anh chỉ biết là tháp Thông Thiên vô cùng mạnh, đã giúp anh nuốt chửng khí tức của yêu thú, con bạch tuộc kia chắc chắn không thể nào thông qua khí tức này mà tìm được sự tồn tại của anh.

Sau khi máy bay cất cánh được mấy tiếng thì bọn họ chuyền sang di chuyển bằng du thuyền, sau đó lại ngồi máy bay mấy tiếng, cuối cùng mới tới đất liền.

Cả đường đi vô cùng giày vò cực khổ, thậm chí Phó Nhị Đại có chút không muốn dạy dỗ Trần Bình nữa rồi.

Bây giờ anh ta chỉ muốn tìm một chỗ nào đó rồi nằm xuống nghỉ ngơi mà thôi.

Trước đó lãng phí quá nhiều sức lực ở trên đảo Tây Hải, anh ta lười đi dạy dỗ Trần Bình.

"Hôm nay có duyên gặp mặt, thật sự cảm thấy như đã quen từ lâu, không biết nhà của cậu ð đâu, có thể cho tôi biết mà tiện thề tới thăm hỏi một phen?" Bạch Kim Ngân mỉm cười rồi nói với Trần Bình.

Anh ta rất thích tính cách của Trần Bình, muốn làm bạn với anh.

Trần Bình nghe Bạch Kim Ngân nói thế thì đương nhiên sẽ không từ chối, anh cảm thấy Bạch Kim Ngân là một người đáng giá để làm bạn.

"Nếu như muốn tìm tôi thì có thể trực tiếp đi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play