*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạch Kim Ngân ngồi bên cạnh vừa nghe vừa gật đầu.

Anh ta chính là nghe thấy truyền thuyết này cho nên mới lựa chọn tới đây xem xem.

Không ngờ ở đây chẳng có gì cả, thậm chí anh ta còn bắt đầu nghỉ ngờ mọi thứ ở đây đều là giả.

"Cho nên các người đã có ai tìm được bảo bối chưa?" Trần Bình không kìm được mà nói một câu trêu chọc, đương nhiên anh biết bảo bối mà đối phương nói là cái gì, chắc chắn là thứ mà anh tìm được.

Nếu như mình đã lấy được thì chắc chắn đối phương chưa tìm được.

Hai người ở đây nghe Trần Bình nói như thế thì lắc đầu với vẻ mặt vô cùng tiếc nuối.

"Nếu như có thể tìm được thì tốt rồi, tôi cảm giác mọi thứ đều là giả, chúng ta đã bị lừa.

Sao mà trên thế giới này có bảo bối vô địch được chứ? Lại còn mở một không gian khác, đúng là khoác lác mà."

Phó Nhị Đại không kìm được được mà nỡ một nụ cười lạnh lùng, vốn anh ta không hề tin tường những thứ đó, bây giờ anh ta lại càng có chút khó chịu.

Phó Nhị Đại thể trong lòng rằng đi về phải bắt cái người tung tin đồn nhảm kia lại, dạy dỗ một trận đề từ giờ về sau người đó không dám khoác lác nữa.

Trần Bình quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Kim Ngân, cái người tên Phó Nhị Đại có chút không đáng tin cậy, anh muốn nghe Bạch Kim Ngân nói hơn.

Bạch Kim Ngân cũng lắc đầu một cách bất đắc dĩ, anh ta cũng chẳng thu hoạch được gì.

Trần Bình nhìn thấy phản ứng của bọn họ thì nỡ một nụ cười thản nhiên.

Anh trực tiếp nhún vai, tỏ vẻ mình không đề chuyện này trong lòng.

"Rất rõ ràng đây chỉ là mánh lới làm ăn của đám thương nhân mà thôi.

Bọn họ cố ý làm vậy để thúc đẩy nền kinh tế của đảo Tây Hải phát triển."

Trần Bình nói một cách rất bình tĩnh, như là đang tạo cho chuyện này một lời giải thích hoàn mỹ.

Bạch Kim Ngân và Phó Nhị Đại nghe thấy thế thì không tự chủ được mà gật đầu, rất có thể mọi chuyện đúng là như thể.

Nếu như không phải là do đám người làm ăn cố ý làm thế thì nên giải thích như thế nào? Bọn họ cũng không muốn thừa nhận mình ngu xuẩn, nhẹ đạ cả tin.

Nhất là Phó Nhị Đại, thậm chí anh ta còn cảm thấy Trần Bình nói như thế đã vạch trần tất cả bí mật của đối phương.

Giờ phút này Phó Nhị Đại đang vô cùng hối hận, nếu không phải anh ta không phát giác được những bí mật này thì anh ta cũng sẽ không dẫn người tới cái nơi chim cũng chẳng thèm j này.

Không chỉ làm lãng phí một đống tiền mà thậm chí còn làm mấy đi danh dự của mình.

"Mẹ nó, tới đây chơi một vòng suýt chút nữa mấy cả mạng, biết thế không tới còn hơn."

Phó Nhị Đại dựa vào bên cạnh tiếp tục nghỉ ngơi, anh ta biết rằng rất khó moi móc tin tức từ trong miệng đối phương, đã như thế thì chẳng bằng nghỉ ngơi sớm còn hơn.

Tất cả mọi người nhìn thấy phản ứng của anh ta thì lựa chọn cười không nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play