*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe thấy cậu nhà mình coi trọng Trần Bình như vậy, trên mặt Hà Vân Thiên cũng lộ ra một vẻ khinh thường, nhưng rất nhanh anh ta đã đè chuyện này xuống.

Anh ta biết rõ cậu nhà mình là loại người gì, nếu như khiến cậu không hài lòng, rất có thể sẽ anh ta bị đánh cho một trận tơi bời.

Nhìn thấy Hà Vân Thiên đồng ý với mình, trên mặt Hà Đức Trạch cũng lộ ra biểu cảm lạnh nhạt, ông ta biết sẽ không ai có thể từ chối lời mời của nhà họ Hà.

Rất nhanh Trần Bình đã được tuyên bố giành được thắng lợi, mọi người reo hò ầm ï, đúng là bọn họ cảm thấy trận chiến đấu này rất đặc sắc.

Nhưng mà có người vui có người buồn, biểu cảm trên mặt những người đặt cược Trần Bình thua đều rất khó coi.

Bọn họ vốn cho rằng đây là chuyện chắc như đỉnh đóng cột, nhưng ai có thề ngờ được thế mà mình lại thua thảm hại như vậy chứ.

Rất nhiều người đã đặt toàn bộ tài sản của mình vào đó, thế nhưng lần này lại thua hoàn toàn.

Nhìn thấy cảnh này, Trần Bình yên lặng nhún vai, trực tiếp đi xuống sân, về tới bên cạnh Diệp Phàm.

Trên mặt Diệp Phàm lộ ra vẻ hài lòng.

“Biểu hiện rất không tệ, ngược lại chúng ta đã kiếm lời không ít”

Từ lúc bắt đầu Diệp Phàm đã lựa chọn đặt cược tất cả tiền cho Trần Bình.

Anh ta cảm thấy Trần Bình căn bản không thể thua được.

Quả nhiên, Trần Bình đã thành công giành được thắng lợi, mang đến tài phú không tầm thường cho anh ta.

Nhìn trận đấu đã kết thúc, Hà Vân Thiên cũng có chút không tình nguyện khởi hành đi tìm Trần Bình.

Anh ta mang theo tư thế kiêu ngạo đi thằng tới bên cạnh Trần Bình, từ trên cao nhìn xuống đối phương.

“Anh chính là Trần Bình đúng không?”

Thái độ này của anh ta khiến cho người ta rất khó chịu, Diệp Phàm trực tiếp kéo Trần Bình muốn rời đi.

Nhưng mà Trần Bình cũng không có bất kì vẻ mặt khó chịu nào, ngược lại quay sang vỗ bả vai của Diệp Phàm, xem ra có vẻ cũng không đặt thái độ này của đối phương ở trong lòng.

Nhìn thấy phản ứng của Trần Bình, Diệp Phàm cũng không nói thêm gì nữa, mà yên lặng nhìn cảnh tượng này.

Hà Vân Thiên liếc qua Diệp Phàm, luôn cảm thấy tên này có chút quen mắt.

Nhưng mà anh ta không thích loại mặt đơ này lắm.

Dù sao bình thường những người đi theo mình đều là mấy tên nịnh bợ với khuôn mặt tươi cười, loại người luôn luôn giữ một vẻ mặt cứng đỡ này, anh ta cực kì căm hận.

Thấy cảnh này, Trần Bình lộ ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

Xem ra tên này thích được ninh bợ.

“Có chuyện gì thế?”

Hiển nhiên thái độ của Trần Bình cũng



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play