*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghĩ tới đây, Hà Đức Trạch trực tiếp sắp xếp một tên khu vực thứ năm ra sân.

Vốn dĩ tên ð khu vực thứ năm này đang quan sát trận chiến, đồng thời sợ hãi thán phục thực lực của Trần Bình.

Không nghĩ tới một giây sau đã bị sắp xếp ra sân chiến đấu.

Trong lòng anh ta cực kì hoảng sợ, vừa định từ chối, lại bị Hà Đức Trạch nghiêm túc cảnh cáo.

Rơi vào đường cùng, người tu hành này đành phải kiên trì ra sân, anh ta chỉ hy vọng sẽ không bị Trần Bình giết chết bằng một chiêu, tốt xấu gì cũng phải giữ được một cái mạng.

Sau khi người tu hành khu vực thứ năm kia ra sân, Trần Bình lộ ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ, lúc đầu anh nghĩ rằng kẻ địch cuối cùng sẽ rất khó đối phó, không nghĩ tới lại là một người có thực lực thấp.

Cho nên đối với suy nghĩ của ban tổ chức đấu trường giác đấu kia, Trần Bình cũng có suy đoán.

Đám người này có vẻ không giống như là người tốt lành gì, nhưng mà Trần Bình cũng không muốn có quá nhiều tính toán với bọn họ.

Bây giờ đối phương tỏ thái độ này, rõ ràng là đang muốn lấy lòng mình.

Chẳng qua Trần Bình cũng không phải là người dễ dàng bị lấy lòng như vậy.

Anh cũng không cảm thấy đối phương đang muốn nịnh bợ mình, anh càng cảm thấy đây là đối phương biết mình quá lợi hại mà muốn cứu vẫn tổn thất thôi.

Trần Bình không phải kẻ ngu, anh biết rõ rốt cuộc đám người này có bản lĩnh gì.

Có điều vừa mới tới, anh cũng không muốn đắc tội quá nhiều người, cho nên cũng không thẳng thắn nói toạc mọi chuyện ra ngoài.

Người tu hành khu vực thứ năm này rất khẩn trương nhìn Trần Bình, anh ta biết rõ Trần Bình là một người rất mạnh mẽ.

Nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, Trần Bình không nhịn được cười, không thể không nói tên này còn rất sợ chết.

“Vị tiền bối này, tôi rất xin lỗi, tôi cũng không muốn gây chuyện với anh đâu, chủ yếu là...

chủ yếu là tôi cũng không biết rõ vì sao mình sẽ bị sắp xếp tới.

Anh ta rất khẩn trương nhìn Trần Bình, căn bản không dám nói chuyện.

Thấy cảnh này, Trần Bình trực tiếp phất tay, đánh một cú vào ngực anh ta, trong nháy mắt đã đánh bay anh ta ra khỏi sân.

Người tu hành khu vực thứ năm này chỉ phải chịu chút tổn thương ð mặt ngoài, chứ cũng không có vết thương thực chất gì cả.

Anh ta vội vàng đứng lên, rất kích động nhìn Trần Bình, nặng nề mà dập đầu mấy cái về phía Trần Bình.

“Cảm ơn tiền bối không giết, cực kì cảm ơn!”

Bị đánh ra sân có nghĩa là anh ta đã mất đi tư cách tranh tài lần này, người bình thường mất đi tư cách tranh tài đều sẽ trực tiếp bị giết chết, còn anh ta lại là một người cực kỳ may mắn.

Hà Vân Thiên và Hà Đức Trạch thấy cảnh này, không nhịn được liếc nhau một cái, trong lòng bọn họ đột nhiên cũng có chút rầu rĩ.

“Cậu à, lần này chúng ta phải làm thế nào



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play