*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai người bọn họ nhanh chóng đi vào trong cung điện, vừa vào cửa đã cảm thấy rộng rãi sáng sủa, chắc chắn đây chính là một đấu trường giác đấu cực lớn.

Xung quanh có rất nhiều người xem, mà ở giữa có một cái sân rộng lớn, hai người đang chiến đấu với nhau, nhìn qua có vẻ phải đánh đến mức anh chết tôi sống.

“Có lúc là người với người đánh nhau, có lúc là người và thú.



“Có không ít người muốn chứng minh thực lực của mình mới đến dự thi, cũng có người là vì tiền”

Nghe được những lời này, trong mắt Trần Bình hiện lên một vẻ kinh ngạc.

Không nghĩ tới đám người tu hành này mà còn thiếu tiền.

“Người chiến thắng có thể thu hoạch được ngọc thạch, có thể thu hoạch được nhiều loại tài nguyên, đây chính là thứ quý giá nhất đối với người tu hành.



Nghe Diệp Phàm nói vậy, Trần Bình yên lặng gật đầu.

"Đợi anh chuẩn bị kỹ càng thì sẽ có thể đi lên báo danh, chỉ cần kiên trì nửa tháng, nhất định anh có thể tăng thực lực lên trên diện rộng”

Diệp Phàm cười tủm tỉm nói, trước kia anh ta cũng đã từng làm như vậy rồi, may mắn là vẫn luôn chiến thắng, nếu không cho tới bây giờ rất có thể anh ta đã biến thành một nắm đất vàng rồi.

“Nếu như thua thì sẽ như thế nào?”

Trần Bình như có điều suy nghĩ mờ miệng hỏi.

Diệp Phàm ở bên cạnh lắc đầu: “Chỉ cần đối thủ của anh không giết chết anh, anh sẽ có thể sống”

“Đương nhiên, nếu như người sau lưng anh muốn cho anh một trận.

* Diệp Phàm nói rất rõ ràng, nếu như mình thật sự không đánh lại được, vậy thì phải xem đối thủ có bỏ qua hay không.

Ai nấy ở nơi này đều đang liều mạng chiến đấu, cho nên chỉ cần sau mấy trận chiến, Trần Bình sẽ có thể tăng thực lực lên trên diện rộng.

Đối với chỗ thần kỳ thế này, trong lòng Trần Bình vẫn còn có sự tò mò.

Anh quan sát mấy trận đấu, trong lòng cảm thấy cực kỳ phản cảm.

Đám người đứng xem này giống như là ác ma coi mạng người như cỏ rác, hoàn toàn không coi mạng của người khác là chuyện gì to tát.

Bọn họ vì muốn tăng thêm sự thú vị cho tiết mục, thậm chí còn tiêu rất nhiều tiền để mời những người không cần mạng sống đến chiến đấu.

“Đi báo danh cho tôi.

" Có lẽ Trần Bình đã thăm dò xong quy tắc của nơi này, bèn thúc giục Diệp Phàm đi báo danh cho mình.

Nghe anh nói như thế, tâm trạng lúc đầu có chút bình tĩnh của Diệp Phàm đột nhiên trở nên khẩn trương.

Dù nói thế nào thì Trần Bình cũng là bạn tốt của mình, anh ta đưa bạn tốt đến nơi này rèn luyện, quả thật có chút không thể nào nói nổi.

Nhưng mà anh ta vẫn luôn có suy nghĩ nguy



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play