*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngay sau đó, Diệp Phàm lập tức nhét hết đồ trong túi không gian của mình vào trong chiếc nhẫn.
Anh ta có chút ghét bỏ nhìn thoáng qua túi không gian xấu xí kia, sau khi liên tục đắn đo, vẫn nhét nó vào bên trong chiếc nhẫn không gian.
Nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, Trần Bình bất đắc dĩ thờ dài.
“Nói thật với cậu nhé, những thứ này đều là do tôi luyện chế ra, cũng không đáng tiền ”
Đúng là những nguyên liệu này không đáng tiền, chủ yếu là trận pháp tạo ra không gian rất đáng tiền.
Nếu là người không có thiên phú thì cả đời cũng không thể học được, chỉ có người có được thiên phú cực lớn mới có thể nắm giữ được cái tinh túy trong đó thôi.
Trên khuôn mặt cứng đơ của Diệp Phàm hiện lên vẻ khiếp sợ lần nữa, anh ta có nằm mơ cũng không ngờ được chiếc nhẫn này lại do Trần Bình luyện chế ra.
Thế nhưng ngoại trừ cách nói này, còn có cách nào có thể giải thích việc đó tốt hơn đâu? Lúc này Diệp Phàm đã bắt đầu sùng bái người bạn cũ ngày xưa của mình rồi.
Vốn dĩ hai người bọn họ vẫn gọi nhau là anh em, Diệp Phàm vẫn luôn gọi Trần Bình là lão đại.
“Hôm nay chúng ta đi đâu đây?”
Trần Bình cũng không hề để ý đến những chuyện này, ngược lại mờ miệng hỏi.
Nghe anh nói như thế, Diệp Phàm không nhịn được lộ ra vẻ mặt vui mừng, rốt cuộc anh ta cũng đã có phương diện có thề thắng được Trần Bình rồi.
Anh ta biết rất nhiều nơi để luyện tập trên thế giới, rèn luyện ở những chỗ đó sẽ có thể tăng thực lực lên nhanh chóng.
“Tôi dẫn anh đến đầm băng, nghỉ ngơi ba ngày ba đêm ở trong đầm nước đó, tố chất thân thể của anh sẽ trỡ nên cực kỳ mạnh mẽ!”
“Ai cũng nói người tu hành không cần rèn luyện thân thể của mình, nhưng tôi cảm thấy thể xác của người tụ hành cực kì quan trọng.
”
Diệp Phàm chậm rãi nói, anh ta rất tâm đắc về phương diện này, bởi vì tố chất thân thể của anh ta đã đạt đến tình trạng rất mạnh rồi.
“Giống như người bạn tên Sư Chấn Thiên của anh vậy, anh ta rất mạnh, tố chất thân thể của anh ta quả thực là vô địch!”
Hiểm khi Diệp Phàm khen ngợi Sư Chấn Thiên một câu, từ tận trong lòng anh ta cảm thấy Sư Chấn Thiên lợi hại.
Nghe anh ta nói như thế, Trần Bình cũng khẽ gật đầu.
Thế nhưng tên đó là yêu thú, nếu tố chất thân thể của anh ta mà không mạnh thì còn ai mạnh được nữa.
Cộng thêm sau khi ngâm nước thuốc của Trần Bình, hiện tại thân thể của anh ta đã đạt đến trạng thái đỉnh cao.
“Cũng không cần đến đầm băng kia đâu, chúng ta trực tiếp đến một nơi này đi”
Trần Bình mở miệng nói.
Nhìn thấy Trần Bình không coi trọng tố chất thân thể của mình như thế, Diệp Phàm cũng cảm thấy có chút không vui.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT