*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn thấy cảnh này, Thi Phán Phong cảm thấy vô cùng buồn cười, không nghĩ đến tên đó có thể ngốc đến dáng vẻ này.
Không nói đến việc sử dụng bí pháp đề chạy trốn, thế mà lại còn ngộ thương thứ kia, cho dù hoa đà có ở đây cũng không cách nào cứu được thằng cha này.
“Đừng ð đó mà ngần người, nhanh tranh thủ thời gian cứu thằng bé.
”
Viên Tiếu Ai có hơi căng thằng túm lấy Thi Phán Phong đến trước mặt con trai mình, trên mặt tràn ngập lo lắng.
Thi Phán Phong nhìn thấy thực lực của đối phương không yếu, rất rõ ràng, bây giờ không phải là cơ hội tốt đề đối cứng.
Anh ta làm bộ kiểm tra thân thể cho Viên Lãng, trong lòng rất rõ ràng, chuyện mình biến mất này, chẳng mấy chốc lão đại sẽ phát hiện ra, không bao lâu sau, bọn họ có thể tìm đến cứu mình rồi.
Hiện tại việc mình cần làm chính là kéo dài thời gian mà thôi.
Đến lúc đó cùng lão đại trong ứng ngoại hợp, có thể giải quyết đám phế vật không có não này.
“Bệnh tình của con trai ông hơi nghiêm trọng, phải để cho tôi cẩn thận khám xem tình hình như thế nào”
Thi Phán Phong nghĩ hết cách kéo dài thời gian, nói tóm lại anh ta sẽ không để Viên Lãng khôi phục bình thường.
Nghe thấy Thi Phán Phong nói như thế, trên mặt Viên Tiếu Ai lộ ra vẻ xoắn xuýt.
Ông ta biết rõ thân thể của con trai nhà mình không thể nào hồi phục đơn giản như thế, trong lòng không khỏi mắng chửi mười tám đời tổ tông của kẻ đã gây hậu quả này cho con trai.
Lúc này đây bên ngoài căn phòng thiên lôi cuồn cuộn, nhưng Viên Tiếu Ai cũng không quá để ý.
Ông ta cũng không cảm nhận được bất kỳ sóng linh khí nào, giống như sấm sét này chỉ là hiện tượng thiên nhiên bình thường trước khi trời đổ mưa, bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
“Rõ ràng tối hôm qua mình xem thiên tượng, hôm nay thời tiết nắng ráo, sao lại có tiếng sấm như thế nhỉ?”
Viên Tiếu Ai có chút không hiểu, chẳng qua vì lo lắng cho con trai nhà mình, ông ta vẫn lựa chọn ở trong phòng nhìn chằm chằm Thi Phán Phong.
Đám người Trần Bình một đường thông suốt đi đến đại điện, mọi người đứng ở đó quay sang nhìn nhau.
Trần Bình cũng có chút lúng túng nhìn sang Úy Trì Văn Thanh: “Không phải cô nói nơi này canh phòng nghiêm nghặt, muốn xông vào cần phải tốn không ít sức lực à?”
Cảnh tượng này, cho dù là bản thân Úy Trì Văn Thanh cũng không nghĩ đến, cô ta cảm thấy rất khó hiều, trái phải nhìn xung quanh một lần, mệt cho lần này mình còn dẫn theo nhiều người như vậy, đây rốt cuộc là tình huống như thế nào? “Không thành kế ư?”
Sư Chấn Thiên hơi nghỉ hoặc một chút, khoảng thời gian gần đây anh ta đọc không ít sách vỡ, đối với các loại binh pháp cũng hiểu sơ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT