*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng ông cụ Hầu cũng không nghe những lời khuyên này.
“Nếu như ngay cả một con mãng xà này mà cậu ta cũng không giải quyết được, vậy xem như là tôi nhìn nhầm”
Những người khác không biết lời này của ông cụ có ý tứ gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiên định như thế của ông cụ, bọn họ cũng không biết nên làm như thế nào cho phải.
Đi một bước nhìn một bước vậy.
Cự mãng lại một lần nữa mở rộng thân hình, giấy dụa cơ thể công kích về phía Trần Bình, từng đợt sương độc bao vây lấy Trần Bình.
Nó biết rõ Trần Bình là một đối thủ không yếu.
“Hừ, giả thần giả quỷ”
Trần Bình vừa dứt lời, trong nháy mắt khí thế mạnh mẽ đã bao trùm toàn bộ không trung.
Anh vung tay phải lên, trong không trung đột nhiên xuất hiện vô số chường ấn, đánh về phía mãng xà.
“Đoàng đoàng đoàng.
" Vô số sóng xung kích đánh tới mãng xà, trong đợt công kích không chút gián đoạn nào của Trần Bình, toàn bộ không gian giống như bị xé nứt, nhìn qua vô cùng vặn vẹo.
Tuy thực lực của anh không có khí thế oai hùng như đỉnh phong, thế nhưng công pháp tu hành và thực lực của anh đều có thể đạt đến đỉnh phong.
Cảm nhận được khí thể vô địch của Trần Bình, trong nháy mắt cự mãng kia đã cảm thấy sợ hãi.
Rõ ràng chỉ là một con kiến hôi bình thường, dựa vào đâu mà có thực lực cường đại như thế chứ, lại khiến cho mình cảm thấy uy áp đáng sợ như Vậy, Sau khi cự mãng xoắn xuýt một lúc, trong nháy mắt nó đã đưa ra một quyết định mang tính lý trí.
Nó thu hồi công kích, phần đuôi trực tiếp đập nát hư không, hóa thành một tia sáng, trong nháy mắt đã biến mất khỏi nơi này.
Chỉ trong giây lát cự mãng kia đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi đâu.
Chỉ thấy Trần Bình không chút hoang mang nâng tay lên, dùng sức túm về hướng Tây Bắc, một con cự mãng đột nhiên xuất hiện trên tay Trần Bình.
Đám người Trần Môn Anh nhìn thấy cảnh tượng này, trong nháy mắt đã thở phào nhẹ nhõm, bọn họ đương nhiên biết Trần Bình lợi hại, nhưng không nghĩ đến chỉ mấy ngày không gặp đã lợi hại đến mức độ đó.
“Đã nói nơi này toàn là phế vật để cho tao tăng cường thực lực mà!”
Cự mãng hơi ngạc nhiên, không nhịn được dùng tiếng người để gào thét.
“Ai nói với mày như thế?”
Trần Bình nghiêm túc hỏi.
Vốn dĩ anh cho rằng con mãng xà này chỉ ngây ngốc đi nhầm vào nơi đây, nó chỉ muốn kiếm ăn mà thôi.
Nghe đối phương nói như thế, xem ra tất cả mọi chuyện này đều có kế hoạch.
Cự mãng cũng đã ý thức được mấy lời vừa
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT