*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Câu nói giống như long trời lở đất này lập tức lọt vào trong lỗ tai của mọi người.

Bọn họ nhìn về phía anh một cách kinh ngạc.

Kêu nhà họ Hoàng quy phục ngay trước mặt Hoàng Vô Nhai sao? Đây không phải là đang nói đùa đấy chứ? Thực lực của Trần Bình hiện tại, quả thực khiến bọn họ coi trọng, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy chỉ số thông minh của anh, ít nhiều vẫn có chút vấn đề như cũ, bằng không cũng sẽ không nói ra lời như vậy.

Sau đó, bọn họ đều nhìn anh với vẻ mặt xem trò vui, Trần Bình thì lại không hề nhúc nhích, lặng lẽ nhìn Hoàng Vô Nhai.

Vẻ mặt của ông cụ bình tĩnh, như thể không nghe thấy câu nói này của anh.

Tình cảnh nhất thời rơi vào trong trạng thái yên tĩnh, đến một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy được.

Hoàng Vô Nhai lặng lẽ nhìn anh, nụ cười trêи gương mặt chưa từng thay đổi, Trần Bình cũng không hề thay đổi biểu cảm của mình một chút nào, vẫn nhìn ông cụ với nụ cười mỉm.

Thật lâu sau đó, Hoàng Vô Nhai mở miệng trước tiên.

“Anh bạn, cậu chắc chắn mình không nói đùa sao?”

“Không hề, tôi muốn toàn bộ nhà họ Hoàng các người, bao gồm cả cụ đều phải thuần phục tôi, hơn nữa toàn bộ tài nguyên và tài sản của các người đều phải giao hết cho tôi.”

Trần Bình cười đáp như cũ.

“Nếu các người có thể làm được, vậy tôi ngược lại có thể tha cho Hoàng Minh Quân này.

Còn nếu các người không thể làm được, vậy không cần phải nói nhiêu nữa.”

Nụ cười trêи mặt ông cụ dần dần biến mất, đổi thành vẻ bình tĩnh.

“Anh bạn, cậu chắc chắn chứ?”

Trần Bình thì lại mang vẻ mặt không thay đổi, mỉm cười đáp: “Nếu cụ đã biết tôi là ai, vậy cụ chắc hẳn cũng biết tiềm lực của tôi.

Đi theo tôi sẽ không chịu thiệt đâu, hơn nữa cũng không phải sau lưng tôi không có ai hết.”

Ánh mắt của Hoàng Vô Nhai trở nên sâu xa, dáng người vốn luôn lom khom ấy cũng từ từ thẳng lên, ông cụ thở dài một tiếng.

“Vốn tôi không định ra tay, có thể giải quyết chuyện này một cách hoà bình thì tốt.

Nhưng đáng tiếc, cậu lại không hề biết điều một chút nào.”

Trần Bình nghe vậy, vẻ mặt cũng trở nên bình tĩnh, mở miệng đáp: “Nếu đã như vậy, vậy thì bắt đầu đi.

Hãy cho tôi nhìn thấy thực lực của ngụy thánh tầng tám rốt cuộc mạnh đến mức nào.”

Vừa dứt lời, nguyên khí trêи người anh đột nhiên bùng phát, sức mạnh hệ Lôi lập tức càn quét ra xung quanh.

Lần này, ngay cả những người giữa không trung kia cũng bị anh ảnh hưởng, mà rơi vào trong Lôi vực của anh.

Nhưng xung quanh Hoàng Vô Nhai thì lại có vẻ cực kỳ yên tĩnh, chưa từng xuất hiện một chút sức mạnh sấm sét nào.

Hoàng Vô Nhai thấy thế thì khẽ cười, bảo: “Dũng khí của cậu Trần thật đáng khen.”

“Không tôi không tôi.”

“Nhưng, chỉ có mỗi dũng khí thì vẫn chưa đủ để cậu chống lại được tôi đâu.”

Anh thì lại bình tĩnh đáp: “Bằng không, cụ cứ thử xem?”

Hoàng Vô Nhai nghe vậy cũng không trả lời, vứt cây gậy sang một bên, rồi đi về phía anh, khí thế trêи người càng phát ra lại càng mạnh mẽ, ánh mắt cũng trở nên càng ngày càng sâu xa.

Cùng với ông cụ càng lúc càng tới gân, khí thế trêи người mỗi lúc một mạnh mẽ hơn, một vài người cảnh giới cửu tinh ở xung quanh, thậm chí đã không thể chịu đựng được mà bắt đầu lùi về phía sau.

Hai người Trần Bình và Hoàng Vô Nhai đều không quan tâm những người lùi vê sau này, mà nhìn chằm chằm vào đối phương.

Dân dần, khí thế của ông cụ đã tăng đến ngụy thánh tâng ba.

Nhưng Trần Bình vẫn làm thinh như cũ, nhìn ông cụ bằng ánh mắt bình tĩnh.

Ngụy thánh tầng bốn. ——————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play