*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Vù!”
Bức tường được hình thành thì pháp tắc của Hoàng Minh Quân trực tiếp bị phá vỡ một cách thô bạo, sức mạnh pháp tắc đột nhiên dừng lại.
Sau đó, Trần Bình bất chợt tung một cú đấm lên người Hoàng Minh Quân, anh ta lập tức bị một cú đấm này của Trần Bình đánh bay, đập mạnh xuống nền đất ở phía xa.
Hoàng Minh Quân lại phun ra một ngụm máu tươi, khí thế quanh người giảm xuống, cảm giác cả người mệt mỏi đến cực độ, nhưng vẫn nhìn về phía Trần Bình một cách giận dữ.
Đám người xung quanh đều nhìn một màn trước mặt này đến mức trợn mắt há hốc mồm, một loại cảm giác hoang đường xuất hiện trong đầu bọn họ.
Một chàng trai mà bọn họ cho rằng chắc chắn sẽ bị chém chết, lại dễ dàng phá vỡ hàng phòng thủ của Hoàng Minh Quân, hơn nữa hai lần tấn công đều trực tiếp khiến anh ta không có một chút sức đánh trả nào! “Tôi… tôi không nhìn lầm đấy chứ…”
Có người nuốt nước bọt, thì thào tự hỏi.
“Với thực lực này, chỉ sợ ngay cả ngụy thánh tầng ba bình thường, cũng không thể nào ngăn cản được!”
“Lẽ nào đây chính là con át chủ bài của cậu ta sao?”
“Hôm nay, hình như nhà họ Hoàng sắp bị tiêu diệt rồi.”
Hoàng Minh Quân thì lại không hề để ý đến lời nói của những người đó, anh ta nhìn chằm chằm vào Trần Bình ở phía trước, đột nhiên ho khan một tiếng, lại phun ra một bãi máu tươi.
Cùng lúc đó, Đường Ngọc Long ở bên kia, người mà mọi người chưa từng để ý đến, lại bùng phát ra một làn sóng nguyên khí mạnh mẽ, còn có một tiếng kêu thảm thiết nữa vang lên.
“Thằng ranh, mày dám!”
Ánh mắt của mọi người nhìn qua đó, cảm giác chấn động lại tăng lên! Trong mười mấy vị cửu tinh nhà họ Hoàng, đã bị Đường Ngọc Long chém chết ba người! Mà khí tức trêи người anh ta thì lại cực kỳ ổn định, không hề xuất hiện một chút trạng thái hỗn loạn nào.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này cũng hiểu được, hai người này quả thực có bản lĩnh để dám tới nhà họ Hoàng bới lông tìm vết.
Hoàng Minh Quân thấy thế, miễn cưỡng chống người dậy, sau khi ho khan một tiếng nữa, thì mở miệng nói: “Rốt cuộc các người là ai? Tại sao lại tới tìm nhà họ Hoàng chúng tôi? Nhà họ Hoàng chúng tôi chưa từng đắc tội với hai vị thì phải?”
Trong ánh mắt của anh ta có tức giận, nhưng lại bị anh ta mạnh mẽ áp chế xuống.
Trần Bình nghe vậy thì mỉm cười, đáp: “Thật ra thì nhà họ Hoàng các người chưa từng đắc tội với chúng tôi, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc tôi ra tay với các người.
Dù sao thì người đứng phía sau các anh cũng chính là hoàng tộc Bạch Hổ mà.”
Trong ánh mắt của anh hiện lên một tia lạnh lùng.
Nếu không phải vì nguyên nhân này thì anh cũng không có khả năng ra tay với nhà họ Hoàng.
Dù sao thì chẳng ai dám chắc chắn rằng nhà họ Hoàng có ngụy thánh nào khác tồn tại hay không.
——————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT