*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khán giả vẫn tiếp tục hò hét, hầu hết mọi người đều đang cổ vũ Tào Thiếu Khâm đánh bại Trần Bình.
Môn Đồ dị nhân và một số gia chủ thế gia phía nam thì vẻ mặt lo lắng và âm trầm, vội vàng nhìn Trần Bình ngã trêи mặt đất trêи đài tỷ thí.
Trái tim của bọn họ như bị người ta nắm chặt.
Rất rõ ràng, một đòn vừa rồi của Tào Thiếu Khâm vừa nhanh vừa mạnh.
Khương Lê là người đầu tiên đứng dậy, siết chặt hai nắm tay, vẻ mặt căng thẳng, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Trái lại đám Trần Chiến và Diệp Phàm thì vô cùng bình tĩnh.
Trần Chiến thậm chí còn hai tay ôm đầu, ung dung ngôi trêи ghế, nói: “Trang chủ Khương Lê, an tâm đi đừng vội sốt ruột, anh trai tôi sẽ không dễ dàng thua như vậy.”
Vừa dứt lời, bên chỗ gia chủ thế gia Môn Đồ phương Bắc lại xuất hiện vài lời trào phúng.
“Ha ha, đã không đứng dậy nổi, còn nói không thua.”
“Lợi hại tới mấy, có thể là đối thủ của cậu chủ Tào sao? Nhanh chịu thua đi, nếu không lát nữa sẽ không biết chết như thế nào.”
“Ha ha ha, cậu chủ Tào đúng là cậu chủ Tào, thực lực cỡ này, trong đám người cùng cấp, không ai có thể vượt qua rồi.”
Nghe thấy thế, vẻ mặt Trần Chiến lạnh lùng, nghiêng đầu nhìn về phía người mới nói, hỏi: “Này, ông tên là gì?”
Lão già kia dáng người gây yếu mũi như mũi chim ưng, ông ta cười khinh thường nói: “Tôi đi không đổi tên ngồi không đổi họ, gia chủ nhà họ Thư ở phía bắc, Thư Hán Phong.”
Trần Chiến gật đầu nói: “Tốt lắm, tôi nhớ kỹ ông rồi.”
Thư Hán Phong cười lạnh lùng nói: “Ồ, nghe giọng điệu của tên nhóc cậu, còn muốn dạy dỗ tôi sao?”
Trần Chiến liếc nhìn Thư Hán Phong một
——————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT