*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bang! Chén trà trong tay Long Lôi lại bị bóp vỡ, ông ta quay đầu nhìn Trần Bình, vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Cậu Trần, cậu không nên nói nhảm.
Các gia chủ ở đây đứng lên thì nhà họ Tang cũng đừng hòng so sánh được, mặc dù cậu Trần có thế lực kinh người, hủy diệt được nhà họ Tang, làm chấn động phương Bắc, nhưng cho là cậu lợi hại thì cũng không thể bắt toàn bộ gia chủ ở đây được đâu.”
Nói xong, khóe miệng Long Lôi lệ ra một tia khinh thường chế nhạo.
Trần Bình lạnh nhạt nói: “Có một số việc, nếu không thử thì làm sao mà biết được?”
Lông mày Long Lôi cau lại khi nghe thấy lời này, ông ta hỏi: “Nói như vậy, cậu Trần, cậu thật sự có ý định động chạm đến chúng tôi sao?”
Trần Bình cười nói: “Trang chủ Long hiểu lầm rồi, mọi chuyện quan trọng hơn.
Nếu Trang chủ Long hứa sẽ rời khỏi vị trí trang chủ, tôi sẽ sắp xếp người của mình vào, sẽ không có gì xảy ra hết, hy vọng trang chủ Long tính toán.”
Hừ hừ! Long Lôi đột nhiên đập mạnh chén trà lên bàn, nước văng tung tóe.
Sau đó ông ta lạnh lùng quát: “Cậu Trần, cậu quá kiêu ngạo! Đây là phương bắc, từ trước đến nay đều là việc của sơn trang Thiên Long! Chỉ cần một câu nói, mà cậu Trần đã lấy vị trí trang chủ của tôi rồi, có phải là có chút độc đoán không! Thằng nhóc đáng ghét, còn muốn lấy vị trí trang chủ của mình nữa! Trần Bình nhún vai nói: “Trang chủ Long, thật ra cái này đối với ông cũng tốt, cũng bớt đi phiền phức.
Chỉ cần ông rời khỏi vị trí trang chủ, tôi có thể để cho ông không còn lo lắng về cơm ăn áo mặc nữa.”
“Không cần.”
Long Lôi trực tiếp lên kế hoạch đối với Trần Bình nói: “Xem ra tối nay chúng ta không đạt được kết quả rồi.
Nếu như vậy, Long Lôi tôi về trước!”
Sau đó, Long Lôi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Cùng với ông ta, tất cả những gia chủ trong phòng khách cũng đứng dậy và nhìn chằm chằm vào Trần Bình với vẻ mặt bất mãn.
Long Lôi nhìn thấy điêu này, cười vài tiếng, nói: “Cậu Trần thấy chứ, đây là người phương bắc đồng lòng, ở đây sơn trang Thiên Long chính là quyền uy, cậu Trần muốn đụng đến phương Bắc thì có vẻ hơi vội vàng rồi!”
Nói xong, Long Lôi lập tức xoay người rời đi.
Trần Bình dửng dưng nhấp một ngụm trà, rồi nói: “Trang chủ Long, cánh cửa này vào thì dễ nhưng ra thì khó.
Ông phải suy nghĩ kỹ mới được.”
——————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT