*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người gia chủ đi đầu lúc này nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Trần Bình, cả người run lên, cố gắng áp chế nỗi sợ lại, nói: “Đúng…đúng vậy, cậu nói cậu là cậu Trân sao? Không ai trong chúng tôi nhìn thấy cậu Trần, nếu cậu là một kẻ mạo danh thì sao? Và, chẳng lẽ cậu Trần là một người trẻ tuổi như cậu hả? Hãy để cậu Trần xuất hiện đi.
Những gia chủ ở Bắc Định Thành này cũng không phải là dễ bắt nạt đâu.
người đó nói xong, một số gia chủ khác cũng hùa theo: “Đúng vậy, để cậu Trần đi ra đi, nếu đã mời chúng tôi đến đây thì úp úp mở mở gì chứ.
“Hay là cậu Trân khinh thường chúng tôi, nên là muốn ra oai với chúng tôi, cho dù là thế thì cũng không nên đưa một thằng nhóc ra như này được.”
“Hừ! Nếu cậu Trần không muốn gặp chúng tôi, thì cân gì phải làm một bữa tiệc như này chứ? Chúng ta đi thôi!”
Nói xong, có vài người xoay người rời đi.
Tuy nhiên, khi họ đi đến cửa thì những bảo vệ được trang bị vũ khí đứng đấy không mở cửa ra.
“Các người còn đứng đấy làm gì? Mau mở cửa ra cho tôi!”
Một gia chủ tầm khoảng bốn mươi tuổi có mũi ưng, chính là người vừa nãy đi đầu, quát lớn.
Tuy nhiên, sắc mặt của những bảo vệ vẫn không thay đổi.
“Chết tiệt!”
Gia chủ mũi ưng quát to một tiếng, tự mình bước tới mở cửa! Cạch! Tuy nhiên, bất ngờ súng trong tay đám vệ sĩ đã dí thẳng vào đầu gia chủ mũi ưng, lạnh lùng nói: “Theo lệnh của cậu Trần, không có lệnh thì không ai được phép rời đi, kẻ nào cố tình muốn đi thì giết không thương tiếc!”
Giết không thương tiếc sao? Nghe vậy, các gia chủ trong phòng khách ngẩn người.
Gia chủ mũi ưng lập tức nổi trận lôi đình, chỉ vào đám bảo vệ, hét lên: “Láo xược! Tôi xem ai dám nổ súng với ông đây, ông đây chính là gia chủ nhà họ Phương ở Bắc Định Thành!”
Hét lên xong, ông ta còn quay đầu lại, trừng mắt quát Trần Bình: “Bảo bọn họ mở cửa ra ngay!”
Mấy người đứng sau lưng gia chủ mũi ưng này cũng quát theo: “Mở cửa ra! Đây là Bắc Định Thành đấy!”
“Thật không thể tin được.
Đây là muốn tiêu diệt tất cả chúng ta sao?”
Nói xong mấy câu này, gia chủ nhà họ Phương đẩy hai người bảo vệ ra, dùng hai tay kéo lấy tay nắm hình rồng ở cửa.
Tuy nhiên, ánh mắt Trần Bình lạnh nhạt, hai tay đút vào túi quần, nhẹ nhàng nói: “Đây là không để cho tôi mặt mũi rồi.”
Ngay khi giọng nói đó rơi xuống, một trong những người bảo vệ trực tiếp giơ súng lên.
bùm! Tiếng súng nổ! Vang vọng khắp hội trường! Viên đạn trực tiếp xuyên thủng tim gia chủ nhà họ Phương! Gia chủ nhà họ Phương đến lúc chết cũng không biết vì sao mình lại chết.
——————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT