*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bóng người cao lớn của Trân Bình bấy giờ đang đứng sừng sững phía cuối con đường ánh vàng.
Sau lưng anh là đoàn quân Kỳ Lân trang bị áo giáp, vũ khí nóng và vũ khí lạnh, toàn bộ đều đeo mặt nạ bảo hộ màu đen, hai mắt toát ra lạnh lẽo thấu xương đang nhìn chằm chằm mấy trăm tên hộ vệ của Chấp Pháp Đường phía cổng cung điện! Chỉ cần cậu chủ ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ như cơn lũ quét đen ngòm nuốt chửng những tên này! Trân Đức Thọ quay đầu, khóe miệng hiện ra nụ cười nhạt đầy tàn nhẫn, hai mắt đảo quanh đầy mùi giết chóc, nhìn thấy Trần Bình thì phẫn nộ quát: “Nhãi ranh Trần Bình, mày đến đây để nhận cái chết!”
Trần Bình lặng lẽ cất bước, đi tới trước mặt đám người Trân Đức Thọ.
Nhắm mắt làm ngơi Hoàn toàn không đếm xỉa đến Trân Đức Thọ! Điều này khiến ngọn lửa trong lòng Trần Đức Thọ càng bùng lên dữ dội! Ngang ngược! Thằng nhãi từ nhà chính to gan, dám không nhận ông cố của mày! Ông ta trân trân nhìn Trần Bình bước qua ông ta, từng bước đi đến bên cạnh Giang Uyển, anh ngồi xổm xuống ôm bả vai Giang Uyển, nói khẽ: “Uyển nhi, anh đã trở về.”
Dứt lời, anh nhìn đến Chu Linh Huyên nằm sõng soài trêи đất, hai mắt phun lửa, gương mặt lạnh như băng đầy vẻ giết chóc! “Những ai ra tay với cô ấy, quỳ xuống!”
Trần Bình phẫn nộ quát, mỗi chữ mỗi câu giống như mãnh thú thời hông hoang toát ra nanh vuốt! Cảm giác lạnh lẽo khắc nghiệt nhanh chóng quét sạch toàn bộ, khiến những tên hộ vệ đứng sau lưng Trần Đức Thọ toàn thân run rẩy! Đây chính là khí thế của người thừa kế
——————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT