*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giọng nói rống giận của Trần Đức Thọ vang vọng khắp bốn phía trước cung điện ánh vàng khiến mấy trăm hộ vệ của Chấp Pháp Đường bày sẵn trận địa nghênh đón địch, toàn bộ đều giơ súng nhắm ngay giữa cổng của cung điện ánh vàng! Sau đó thật lâu vẫn không thấy ai bước rai Trần Đức Thọ sầm mặt lại, khóe mắt hiện lên tàn khốc, vung tay quát lớn: “Xông vào cho tôi, bắt người! Ai dám chống đối thì phế bỏ chân tay!”
“Rõ!”
Đội quân tiên phong gồm mười mấy người lập tức bày tư thế chiến đấu, ghìm súng, giày lính giẫm trêи mặt đất, từng bước từng bước đi vào cung điện ánh vàng! Nhưng ngay lúc này, hai bóng người xinh đẹp lập tức xuất hiện trước cổng.
Giang Uyển và Chu Linh Huyên đứng ngay cửa nhìn cảnh tượng diễn ra trước mặt đều giật mình thốt lên.
“Ông… Các ông là ai? Trần Bình không ở đây, nếu các ông tìm anh ta thì lát nữa hãy đến!”
Giang Uyển run rấy khắp người, vô cùng bối rối và sợ hãi.
Cô đang đối mặt với hàng trăm hộ vệ đang cầm súng! Cô còn vừa mới trải qua việc sinh nở, sao có thể không sợ chứ.
Chu Linh Huyên đứng bên cạnh Giang Uyển nhìn cảnh tượng này thì bước lên chắn trước mặt Giang Uyển, nói: “Chị Uyển, chị đứng phía sau tôi đi.”
Dứt lời, đôi mắt phượng của Chu Linh Huyên tỏa ra hơi lạnh khắp bốn phía, nhìn chằm chằm mấy trăm hộ vệ đang cầm súng đứng đối diện! Nếu bọn họ dám xông vào thì cô ta sẽ không màng sống chết để bảo vệ Giang Uyển và Tiểu Đạo Đạo! Hiện tại anh Trần Bình không có ở đây, cô ta phải gánh vác trách nhiệm này! Trần Đức Thọ đứng trước đám người, ông
——————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT