“Đứa nhi nữ ngốc, người ta sắp lấy vợ mới rồi!”

“Cho dù làm thiếp đi chăng nữa, con cũng phải gả cho huynh ấy.”

Sở tướng quân tức giận đến suýt không đứng dậy được, một đám người vào kéo Sở Nhược Hề lôi ra ngoài.

Sở Nhược Hề khóc lóc trước mặt mẹ, khóc chán chê rồi lại đến chỗ ca ca, tẩu tẩu khóc tiếp, cho đến khi mọi người trong phủ cảm thấy đau đầu, khó chịu, phiền não không dứt.

Nghĩ xem thực ra nếu gả Nhược Hề vào Tướng phủ, thành thân với một người có tương lai và xuất chúng như vậy.

Ít ra thì cũng tốt hơn là để nàng suốt ngày khóc lóc, kể lể trong nhà.

Hay là chi bằng, nghĩ cách để nàng được gả qua đó?

Có người ngập ngừng ngẩng đầu lên, ngoài trừ Sở tướng quân ra thì trong phủ hầu hết ai cũng đồng ý với ý kiến đó.

Tiểu muội khóc mãi như vậy thì không sao, nhưng tướng quân sẽ tức chết mất.

Lãnh Thanh Hạc hỏi Lãnh Băng Cơ:” Hay là cứ dứt khoát làm rõ sự tình đi, thành hay bại còn tùy thuộc vào Sở tướng quân.

Nếu không sẽ khiến người người bất hòa với nhau, không thể chịu nổi.”

Lãnh Băng Cơ hỏi:” Có một câu như thế này: Tức phụ tống tấn phòng, môi nhân nhận quá tường, một ngày nào đó, huynh lấy được Sở Nhược Hề kia rồi, sẽ không bán đứng muội chứ, như vậy thì tất cả đều là chủ ý của muội rồi?”

Lãnh Thanh Hạc dứt khoát lắc đầu:” Sẽ không.”

Lãnh Băng Cơ khịt mũi:” muội không phải là không bỏ qua được chuyện của phụ thân nàng ấy, mà là huynh thử nghĩ xem, hôm nay chuyện này huynh là người vô tội bị liên lụy, nhẫn nhịn chịu đựng Sở tướng quân đánh.

nhà họ Sở cũng có vài vị công tử tính khí đều ngang ngược.

Chúng ta tự nhiên bị tai bay vạ gió như vậy, còn muốn nhún nhường cùng ông ta nói chuyện bình thường được sao? Phải giáo huấn bọn họ một chút mới được.

Nhất là Sở Nhược Hề, muội ở đây nói chuyện đúng sai với tẩu tẩu tương lai của mình quả thực là không đúng, nhưng nàng ấy làm như vậy, coi như là không còn cách nào khác, cũng không thèm nghĩ xem làm như vậy có công bằng với huynh không? Nếu không phải là chàng hữu tình, thiếp hữu ý, đổi lại là Cẩm Ngu làm như vậy, thì huynh sẽ định làm như thế nào, không phải là chết luôn sao? Phải dập tắt nhuệ khí của nhà họ Sở, rồi xem xem Sở Nhược Hề này có thái độ như nào đối với huynh, có thể vì huynh mà dốc lòng suy nghĩ không.

Lại nói, nếu huynh không để phụ thân làm vậy, dù Nhược Hề có được gả vào nhà ta, phụ thân cũng không cho nàng ấy chút mặt mũi nào đâu.

Huynh là người ở giữa thì càng khó.”

Nói một tràng khiến Lãnh Thanh Hạc không biết trả lời ra sao, thấy Lãnh Băng Cơ có ý tốt, bèn bỏ đi với một tiếng thở dài.

Trong Kỳ vương phủ, Lãnh Băng Cơ tự mình dọn dẹp một đống hỗn độn.

Am Đạt vương tử đã thay đổi cách xưng hô, gọi Mộ Dung Phong là tỷ phu.

Xưng hô như thế này không giống với những vị Vương gia khác, rõ ràng là quan hệ hai người rất thân thiết.

Hơn nữa, hắn vẫn luôn luôn ngưỡng mộ Mộ DungPhong.

Cả ngày đều ở cạnh Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ thì không nói, xem ra vẫn còn có chút bất đắc dĩ, vẫn không đề cập đến chuyện trở lại vùng sa mạc phía Bắc.

Mộ Dung Phong phụ trách bảo vệ an nguy của hắn ta, bên cạnh hắn ăn, uống, cũng không phải là việc gì vất vả quá, nhưng chủ yếu là những chi phí này, Hoàng đế lão tử sẽ không trả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play