Một câu tiếp một câu, chọc cho Sở tướng quân á khẩu không trả lời được thì thôi, còn không có cách nào khác.

Nếu như Lãnh Thanh Hạc cưới công chúa thật, mình cũng chỉ đành ngậm bồ hòn.

Bàn về mưu trí, không biết xấu hổ, tên già khờ như mình không phải đối thủ của người đọc sách.

Lửa giận trong lòng Sở tướng quân không trút ra được, nữ nhi nhà mình lại không buông tha không gả không được, làm cho ông ta uất ức cực kỳ.

Ông ta tức tốc rút thanh kiếm bên hông ra, điên cuồng chém vào trong viện.

Ông ta cũng mặc kệ đó là cái gì, giàn hoa hay khung sắt, dù sao không vừa mắt đều phải chém một cái.

Trong lúc nhất thời, trong viện toàn là mảnh vụn bay loạn, kinh thiên động địa, phải nói là rất náo nhiệt.

Lãnh Tướng rụt cổ lại, lấy chim họa mi của ông ta xuống rồi ngồi trốn trong một góc xó xỉnh, im lặng nhìn Sở tướng quân nổi điên.

Bọn hạ nhân cũng không ai dám đi lên ngăn cản.

Đợi đến khi Sở tướng quân đã bực bội, lúc này mới thu kiếm lại, dậm chân quay người, mặt tái xanh, xoay người hậm hực bỏ đi.

Lãnh Tướng cảm thấy vui vẻ, mặc dù thấy những thứ bị ông ta phá hoại có chút đau lòng, nhưng trông thấy Sở tướng quân tức giận như vậy, trong lòng có chút đắc ý.

Vẫn là Băng Cơ nói đúng, cảnh giới cao nhất của cãi nhau không phải là ăn miếng trả miếng mà là bày ra vẻ mặt bình thản, nhìn đối phương nổi giận đùng đùng.

Ông bình tĩnh hạ lệnh cho người hầu:” Gói hết những thứ mà Sở tướng quân đã phá hoại lại, trở về rồi giải quyết.”

Sau đó lại vỗ vai Thanh Hạc sốt sắng nói:” Nhìn thấy chưa, cũng chỉ là sức chiến đấu của một lão già mà thôi, nhà họ Sở còn có mấy đứa nữa, nếu không thì, từ ngày mai trở đi, ta cho con đến thiếu lâm tự, tìm hiểu về Kim Chung Trạo, Thiết Bố Sam?”

Cuối cùng cũng thắng được Sở tướng quân, tâm tình của Lãnh Tướng rất tốt, hiếm khi còn thấy ông trêu đùa.

Lãnh Thanh Hạc trả lời với một nụ cười gượng gạo.

Hắn không sợ bị đánh, sợ là sau này hai lão nhân này cùng nhau hợp lại, mình có thể giúp được ai, giúp thế nào?

Sở tướng quân đến Tướng phủ một chuyến, cũng chẳng mảy may chút nào, trở về phủ tức giận đến mức sinh bệnh, phải nằm trên giường.

Ông ta đã ở trên chiến trường nhiều năm như vậy, tuy cũng đã già nhưng vẫn là một hán tử mạnh mẽ, lần này thì hay rồi, tức giận đến mức đổ cả bệnh, lên triều cũng không lên được.

Ngược lại Lãnh Tướng rất vui sướng, tâm trạng rất tốt, ăn uống cũng rất đầy đủ.

một nhóm người vây quanh trước giường của Sở tướng quân khuyên nhủ ông ta, càng khuyên Sở tướng quân càng cảm thấy khó chịu.

Sở Nhược Hề biết phụ thân mình tức giận đến đổ cả bệnh thì cũng không dám làm loạn, ngoan ngoãn đi đến chỗ phụ thân dâng trà.

Sở tướng quân nhìn đứa nhi nữ yêu quý của mình, nước mắt lưng tròng:” Nhược Hề à, nghe lời phụ thân, phụ thân cũng không ép con vào cung nữa, tìm cho con một nam tử thật tốt trong doanh trại, được không?”

Nhược Hề cảm thấy uất ức, cúi đầu rơi lệ:” Con không muốn giống mẫu thân, mỗi lần các ngươi ra chiến trường thì đều nơm nớp lo sợ, ngủ không yên giấc.”

Sở tướng quân cảm thấy mình có lỗi với nhi nữ:” Vậy con thích người như thế nào?

“Người như Lãnh Thanh Hạc vậy.”

“Con là muốn đến chọc giận ta đúng không, khụ khụ, cút ra ngoài cho ta!”

“Hắn ta có chỗ nào không tốt chứ?”

“Lão thất phu kia có thể dạy dỗ ra được loại tốt đẹp gì? Con đã quên rằng ông ta từng vì quyền lực mà bỏ rơi vợ con mình hay sao? Hắn như thế thì con trai hắn cũng không tốt đẹp gì đâu!”

“Hắn ta dám làm như vậy sao, võ công của con cũng không phải là vô dụng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play