Thêm vào của hồi môn của Cẩm Ngu, cũng coi như là một khoản kha khá, Mộ Dung Phong đến tột cùng có thể có bao nhiêu của cải đáng giá để hắn tiêu xài? Cũng thật kỳ lạ, Mộ Dung Phong có nhiều bạc vàng như vậy rốt cuộc là ở đâu mà có? Lẽ nào hắn có mỏ vàng sao?
Mộ Dung Phong nhiệt tình đón tiếp, mỗi ngày cùng Am Đạt vương tử thân thiết, ở cạnh chăm sóc chu đáo.
Trong phủ thường xuyên có yến tiệc, hôm nay thì văn thần, ngày mai thì võ tướng, người uống rượu cùng cũng thay đổi liên tục, ân cần chăm sóc Am Đạt vương tử, ngày ngày ăn say uống no, vui vẻ hạnh phúc.
Vì vậy, Am Đạt vương tử này hoàn toàn không có ý định rời khỏi Trường An.
Lãnh Băng Cơ lo lắng, không phải hắn ta thiếu miếng ăn, mà là sợ rằng đêm dài lắm mộng.
Cẩm Ngu là một người nghịch ngợm, lỡ có chuyện gì xảy ra ở trong cung thì phải là sao?
Lãnh Băng Cơ sai người trong phủ chuẩn bị rượu ngon đồ ngon để chiêu đãi biểu muội tương lai, nhân tiện tranh thủ nói về chuyện của hồi môn.
Trong bữa, nàng hỏi vương tử về vùng sa mạc phía Bắc đặc biệt là về chuyện Vương phi như thế nào, chẳng hạn như, ngày hoàng đạo nào, còn có tám chữ số mệnh của hồi môn, đại loại những điều như vậy.
Am Đạt vương tử đối với những chuyện này đều đã quá quen thuộc, quen đến mức Lãnh Băng Cơ phải hoài nghi, hắn ta đã từng lấy bao nhiêu vị Vương phi, đã có bao nhiêu kinh nghiệm rồi.
Lãnh Băng Cơ vội vàng viết, Am Đạt vương tử nói quá nhanh, lại là giọng địa phương, Lãnh Băng Cơ vừa đoán vừa viết, khi nói đến số liền dùng số Ả Rập thay thế.
Am Đạt vương tử vươn cổ nhìn một cái, chỉ vào con số mà nàng viết ra, sửa lại nói:” Chỗ này, là bốn chứ không phải mười bốn, sai rồi, sai rồi.”
Lãnh Băng Cơ chầm chậm sửa, đột nhiên dừng lại.
Cô ngẩng mặt lên nhìn vương tử đầy ẩn ý:” Ngươi nhận ra được những ký hiệu này?”
Am Đạt vương tử gật đầu:” Không phải là chữ số Ả Rập đấy sao? Tất nhiên là ta nhận ra.”
Lãnh Băng Cơ mơ hồ nhớ rằng chữ số Ả Rập du nhập vào Trung Quốc cùng Phật giáo khoảng thế kỷ thứ tám sau công nguyên, nhưng không được chấp nhận, sau này, nhà minh sụp đổ nhà Thanh được mở ra, những nhà toán học phương Tây truyền vào Trung Quốc, cũng không được thông dụng, sử dụng sớm nhất là vào năm đầu của vua Quang Tự.
Triều đại mà ta đang ở, trong lịch sử không có ghi chép, nhưng nhân dân đã có những tác phẩm ở thời nhà minh, trong cung ban đầu cũng tạo ra phủ Nội Vụ nhằm phục vụ cho Hoàng đế, chữ số Ả Rập truyền vào cũng không còn hiếm lạ.
Vì vậy, nàng cũng không có gì quá bất ngờ, chỉ thuận miệng hỏi một câu:” Vùng sa mạc phía Bắc đã từng sử dụng những chữ số này chưa?”
“Chưa từng, văn hóa ở vùng sa mạc phía Bắc ta chủ yếu do sự truyền bá của Trường An, những chữ số này là ta học được từ Lỗ đại nhân, ông ấy nói chúng là văn tự ở quê hương ông, Vương phi nương nương cũng có thể nhận ra sao?”
Lỗ đại nhân? Lãnh Băng Cơ đương nhiên biết, đó chính là vào ngày đăng cơ, người không rời khỏi Am Đạt vương tử nửa bước, người biết tất cả mọi thứ về Am Đạt, ngày thường ăn uống ra sao, sinh hoạt thế nào, ông ấy nói khá ít.
Lãnh Băng Cơ ồ một tiếng:” Là một thầy tu trông khá kỳ lạ mà trước đây đã từng gặp qua, ông ta dạy cho ta.”
“Vốn dĩ vương tử còn tưởng nương nương cùng với Lỗ đại nhân là đồng hương.”
Am Đạt vương tử nói:” Hiểu được nhiều thứ cổ quái hiếm lạ, chưa từng nghe qua.”
Lãnh Băng Cơ không để tâm, vương tử cũng không nói tiếp, quay mặt đi, tiếp tục nói chuyện với Mộ DungPhong, muốn được chiêm ngưỡng kỹ năng cưỡi ngựa và bắn súng của Mộ DungPhong.
Mộ Dung Phong khiêm tốn nói vài câu, bên ngoài có thuộc hạ báo tin Hiên Vương đã gửi thư ngày mai mời Am Đạt vương tử đến bãi săn hoàng gia để đi săn, bên cạnh đó cũng sẽ mời một số vị vương tử khác đi cùng.
Am Đạt cầu còn không được liền lập tức vui vẻ đồng ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT