Đối phương cũng không phản ứng lại hắn, bưng kín miệng hắn từ phía sau. Sau đó lại là một trận tay đấm chân đá, mỗi một quyền đều đánh vào chỗ hiểm.
Đây là muốn đánh chết người sao?
Lập tức Phương Phẩm Chi liền nóng nảy, dùng sức giãy giụa, há mồm muốn kêu cứu, đối phương không đề phòng thế nên bị hắn cắn một ngụm cách qua một lớp túi vải.
Ngay lập tức, máu liền trào ra.
Người nọ vẫn không chịu buông tay ra, chỉ là Phương Phẩm Chi bị người đó dùng một quyền đánh trúng tim, bởi vì bị đau nên lập tức há miệng ra.
Dần dần Phương Phẩm Chi ngừng giãy giụa.
Người nọ vẫy vẫy tay đang đổ máu, gỡ khăn trùm đầu xuống, đưa ngón tay tới chóp mũi hắn, sau đó ngẩng mặt nói: “Nhị công tử, người đã tắt thở.”
Kim Nhị đi từ sau một cánh cổng ra, cười thâm trầm nói: “Lui đi.”
Sau đó cả hắn và ba ngưởi nữa động thủ, xoay người liền biến mất ở ngõ nhỏ.
Rạng sáng ngày hôm sau Phẩm Phương Chi mới được một nam nhân phát hiện, lúc đó cả người hắn cuộn tròn trên mặt đất như một con tôm, máu trào ra nơi khoé môi đều đã biến thành màu đen.
Sau khi kinh ngạc một lúc thì người nọ liền lập tức báo quan.
Người nhận được án này là Thẩm Phong Vân.
Đúng lúc ấy hắn đang điều tra một vụ án ở gần đó, ngay lập tức liền nhanh chóng chạy tới hiện trường, kiểm tra thực hư thi thể của Phương Phẩm Chi.
Hắn kinh ngạc mà phát hiện, ngực của Phương Phẩm Chi vẫn còn hơi ấm, tựa như còn chút hơi thở. Phát hiện này làm hắn lập tức hơi kích động, nếu có thể cứu được người bị hại thì có thể chỉ ra và xác nhận hung thủ là ai rồi.
Người đầu tiên hắn nhớ tới chính là Lãnh Băng Cơ. Y thuật của Lãnh Băng Cơ khiến hắn tin tưởng không hề nghi ngờ gì, cho nên hắn lập tức sai người phong tỏa chỗ này lại, không cho phép ai ra vào, sau đó tự mình xoay người lên ngựa, đi mời Lãnh Băng Cơ tới.
Lãnh Băng Cơ chưa nói hai lời liền lập tức theo hắn tới hiện trường.
Bởi vì Phương Phẩm Chi bị đánh tới nỗi mặt mũi bầm dập, hoàn toàn biến dạng, đã không còn sự thanh tú ngày thường cho nên trong lúc nhất thời Lãnh Băng Cơ không có nhận ra hắn.
Nàng tiến lên kiểm tra qua vết thương của hắn liền biết tuyệt đối là không cứu nổi. Cùng lắm chỉ có thể làm hắn (*) hồi quang phản chiếu, mở mở mí mắt thôi.
(*) Hồi quang phản chiếu: Là một thuật ngữ Phật giáo chỉ sự minh mẫn cuối cùng, lời tạm biệt cuối cùng, đây là hiện tượng hồi phục trở lại mạnh mẽ đột ngột xảy ra đối với con người lẫn sự vật trước khi kết thúc hoạt động trao đổi chất để tồn tại (trước khi mất).
Như vậy là đủ rồi!
Mắt Thẩm Phong Vân trông mong mà nhìn Lãnh Băng Cơ châm huyệt, được một lát lại thấy khẩn trương, chỉ sợ mình không ở đây thì khi nạn nhân tỉnh lại, không chờ hỏi ra được manh mối có giá trị gì thì đối phương đã duỗi chân xuôi tay rồi.
Nhưng lục phủ ngũ tạng của Phương Phẩm Chi đã bị đánh tới nỗi chảy máu, sự sống đang lâm vào thế ngàn cân treo sợi tóc, nào có thể tỉnh lại nhanh như vậy? Có châm nữa thì, cũng chỉ run run một chút thôi.
Còn phải chờ một lúc lau.
Thẩm Phong Vân đứng dậy, hỏi nha dịch đang ở lại nơi này: “Thế nào, đã điều tra rõ thân phận của hắn chưa?”
Nha dịch gật đầu: “Nghe nói là con cháu của một nhà quan đang xuống dốc, họ Phương, tên Phương Phẩm Chi, ngày thường hắn thích đi lừa gạt rồi dụ dỗ gái nhà lành, danh tiếng thì cực xấu, ở trong phố này ai cũng biết. Cho nên vừa rồi có rất nhiều người đang nghị luận, chỉ sợ không biết có phải là bị một kẻ thù nào nhân cơ hội nửa đêm nên trả thù không.”
“Thời gian xảy ra vụ án là khi nào? Các nhà ở gần đó có ai chứng kiến hay không?”
“Trước đó có một lão nhân mải xay đậu hũ nên ngủ muộn, người đó nói nửa đêm đang ở trong nhà thì nghe thấy chó kêu vài tiếng. Nhưng mà không nghe thấy tiếng kêu cứu nào nên cũng không có để trong lòng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT