Thẩm Phong Vân nhíu mày, có chút nghi hoặc: “Phương Phẩm Chi bị thương cả người, bị một đòn trí mạng. Vậy vì sao hắn lại không kêu cứu? Chẳng lẽ nơi này không phải là hiện trường vụ án? Sau khi hắn bị thương nặng mới được chuyển tới đây sao?”
Nha dịch giơ tay chỉ về phía trước: “Ngài xem ở chỗ kia, ở trên tường hình như có một chút máu bắn ra, nhưng nhìn không ra đó có phải là dấu vết của người đã chết hay không.”
Bởi vì Lãnh Băng Cơ ngồi xổm trên mặt đất nên bụng có hơi khó chịu, nàng ngồi dậy đi lại một chút, vừa đúng lúc nghe được lời nha dịch nói liền tiến lên xem náo nhiệt, thấy trên tường quả thực có hai vết máu còn chưa khô hết. Nhìn hình dạng thì có vẻ quả thực là bị văng lên trên.
Thẩm Phong Vân nhíu mày: “Xét chỗ người chết nằm thì hẳn là đang đi trên đường rồi quẹo vào ngõ nhỏ, hoặc là đã bị mai phục sẵn ở ngõ đó, không hẳn là vết máu của người chết bị bắn lên đây. Nếu có thể chứng minh này vết máu này là của hung thủ thì lại dễ rồi, có thể chứng minh đây là hiện trường vụ án, cũng có thể xem như chứng cứ phạm tội.”
Chuyện này đối với Lãnh Băng Cơ mà nói dễ như ăn một bữa sáng.
Nàng lấy một chút mẫu máu, dùng thuốc thử để làm kiểm tra đo lường, khẳng định nói: “Không cùng một nhóm máu, trừ khi là trùng hợp, nếu không có thể khẳng định rằng là do chính hung thủ để lại.”
Hung thủ cũng bị thương sao?
Vì sao Phương Phẩm Chi lại không kêu cứu chứ?
Rõ ràng là đối phương có thể chọn phương pháp giết người một cách dứt khoát lưu loát, vì sao mà cứ phải dùng tay trần đánh hắn?
Ngõ nhỏ này có nhiều gia đình như vậy, chả nhẽ không sợ sẽ kinh động tới người khác sao?
Đúng lúc đang suy đoán, rốt cuộc thì Phương Phẩm Chi ở nơi đó có một chút động tĩnh, trong miệng lại tràn ra một ngụm máu to.
Thẩm Phong Vân và Lãnh Băng Cơ cuống quít tiến lên.
Phương Phẩm Chi cố hết sức mà mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên liền thấy được Lãnh Băng Cơ, cố hết sức mà phun ra hai chữ: “Vương phi?”
Sao hắn lại biết mình nhỉ?
Lãnh Băng Cơ kinh ngạc, nhưng không có thời gian để nói chuyện giao tình, vẫn là chuyện chính quan trọng hơn.
“Là ai làm hại ngươi?”
Phương Phẩm Chi cố hết sức mà hơi há mồm: “Không biết, hẳn là…Thị Mơ…Ở phố Tây.”
Không biết? Hẳn là? Còn không xác định sao?
“Ngươi không thấy rõ đối phương sao?”
Phương Phẩm Chi lắc đầu, hơi thở mong manh, nói không ra lời: “Không…”
“Vậy sao ngươi biết là nàng?”
Phương Phẩm Chi lại ho mạnh một trận, nhìn chằm chằm Lãnh Băng Cơ, dùng hết chút sức còn lại: “Còn có, lạnh, lạnh…”
Nói chưa hết thì đầu hắn nghiêng sang một bên, chân duỗi thẳng, lần này đã chết thật.
Lạnh? Cái quỷ gì? Ngươi không nói hung thủ là ai mà lại gào cái gì mà lạnh?
Đều nói thời khắc mấu chốt thì rớt dây xích, quả nhiên phim truyền hình không gạt ai bao giờ, người bị hại luôn luôn muốn nói chữ cuối cùng ra những lại chết không nhắm mắt.
Nhưng manh mối cũng đã đủ nhiều, mọi người cũng không để lời này của hắn nói ở trong lòng, lập tức liền tới phố Tây truy nã Thị Mơ.
Thị Mơ ngoại tình bị trượng phu mình bắt gian, sau một hồi khóc lên khóc xuống đòi chết đòi sống, Chu Đằng Phát tính tình thì hung hăng, đáng tiếc miệng cọp gan thỏ lại còn sợ vợ, cũng tức giận một hồi rồi đập phá đồ đạc, thế nhưng cũng không làm gì Thị Mơ, sau khi dậy sớm liền bỏ nàng lại tới Hình Bộ nha môn.
Thị Mơ đang cảm thấy may mắn, cho rằng đã bình yên vượt qua kiếp nạn này thì nha dịch ở trong nha môn lại xông tới, trói nàng lại rồi đưa tới trước mặt Thẩm Phong Vân.
Bị Thẩm Phong Vân thẩm vấn một hồi, hơn nữa nhìn thấy thi thể của Phương Phẩm Chi, ngay lập tức Thị Mơ liền sợ tới mức hồn phi phách tán, xụi lơ trên mặt đất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT