“Chuyện này, chúng ta vẫn nên giúp biểu muội con một phen.”
Lúc ấy Kim Nhị thiếu chút nữa liền nhảy dựng lên: “Giết người đền mạng, đây cũng không phải là đùa giỡn.”
Kim thượng thư trừng mắt nhìn hắn một cái: “Ai bảo con tự mình động thủ? Chẳng lẽ không thể mượn đao giết người sao?”
Kim Nhị khái nói lắp ba: “Nhưng cô mẫu hiện tại cũng không ở trên kinh, chúng ta cần gì phải dốc hết sức lực như vậy giúp nàng không?”
“Chuyện này ngươi phải nghe vi phụ, âm thầm giúp Băng Nguyệt lần này, đây là lưu một đường lui cho nhà họ Kim chúng ta, dù sao, thế lực giữa Phong Vương gia và đại hoàng tử ngang nhau, quan hệ giữa huynh đệ con và công chúa Như Ý lại không tốt, chúng ta không thể đặt toàn bộ bảo* trên người một mình hắn.”
(*Bảo: là cách nói kính trọng để gọi gia quyến, cửa hiệu)
Có lão phụ thân nhà mình cho mình làm chỗ dựa, Kim Nhị tất nhiên không kiêng nể gì. Huống chi, lời của lão phụ thân nhà mình nói thật sự rất có đạo lý. Giúp Lãnh Băng Nguyệt giết Phương Phẩm Chi, Lãnh Băng Nguyệt nhất định phải phải biết tình cảm của mình, hơn nữa nàng còn có nhược điểm rơi vào trong tay mình.
Về phần Phương Phẩm Chi, chẳng qua là một bạn rượu mà thôi.
Muốn giết hắn, lại còn dấu diếm vết tích, không khó.
Phương Phẩm Chi cũng không biết tai vạ của mình sắp đến, hôm nay hắn có một nơi rất tốt để đi, có một người bằng hữu đã hẹn với hắn.
Người bạn này là một nữ nhân xinh đẹp có sức quyến rũ, trượng phu mang họ Chu, tên là Chu Đằng Phát đảm nhận nhiệm một nhiệm vụ không lớn không nhỏ trong phòng giam Hình Bộ, là một nam nhân thô kệch không giỏi văn chương. Bởi vì không hiểu phong tình, hơn nữa thường xuyên phải ở trong nha môn canh gác, cho nên bỏ bê vợ ở nhà.
Sau khi Phương Phẩm Chi thèm nhỏ dãi mấy ngày xong, dùng chút tài mọn liền câu được tới tay, thường xuyên thừa dịp vị này không có ở nhà để lén lút đi qua gặp nữ nhân đó.
Hôm nay Chu Đằng Phát không có ở nhà, hai người đuổi đám nha đầu hầu hạ đi, chốt cửa lại, lúc đang tràn đầy hứng thú với nhau thì bỗng nhiên nghe được bên ngoài sân có một tiếng rống giận dữ như sấm vang lên.
“Thị Mơ, ngươi lăn ra đây cho ông!”
Thị Mơ đúng là tên của nữ nhân này, mà giọng nói như sấm rền vang và cả khẩu khí kia, đương nhiên chính là Chu Đằng Phát, không thể nghi ngờ gì nữa.
Lúc ấy hai người đang lải nha lải nhải ở trên giường, lập tức bị dọa tới nỗi hồn phi phách tán.
Phương Phẩm Chi vội vã không ngừng mặc quần áo vào, muốn vịn cửa sổ để đào tẩu.
Chu Đằng Phát nhấc chân, “Uỳnh” một cái đá văng cửa, Phương Phẩm Chi cũng bất chấp, ôm đầu liền muốn chạy.
Mới vừa chạy trốn tới cửa, Chu Đằng Phát kéo hắn lại một phen, sau đó một nắm tay lớn giống như cái bát hướng tới trên người hắn mà chào hỏi.
Thân thể nhỏ bé này của hắn thường xuyên phải uống thuốc, hơn nữa lại không tiết chế, còn không bằng cả một thư sinh tay trói gà không chặt, hai tay không thể đánh trả được nên chỉ có thể ôm đầu kêu thảm thiết.
Chu Đằng Phát là một người tính tình bạo lực, lúc ấy tay đấm chân đá, không để ý nặng nhẹ gì, đánh đến nỗi Phương Phẩm Chi suýt thì không thở nổi nữa.
Vẫn là thê tử kia bình tĩnh, mặc quần áo vào trước sau đó kéo lấy cánh tay hắn một phen: “Ngươi đánh hắn như quỷ khóc sói gào như thế chẳng lẽ muốn hàng xóm nghe thấy hết, biết ngươi đang làm con rùa đen sao?”
Chu Đằng Phát suýt chút nữa không đứng vững nổi, người làm sai chuyện này hoàn toàn không cảm thấy cảm thấy thẹn, trái lại còn đi giáo huấn mình?
Đó như lừ đậu hũ ngâm nước muối, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, một nữ nhân đanh đá cố tình ngang ngược và vô lý mới có thể chế trụ được một nam nhân hung hãn, sau đó hắn buông Phương Phẩm Chi ra, giơ nắm đấm tay, lung lay ở trước mặt hai người nửa ngày, còn nữ nhân kia thì một khóc hai nháo nên hắn liền không hạ thủ được nữa.
Phương Phẩm Chi lập tức nhìn chuẩn cơ hội này để chạy thoát.
Thân mình đầy thương tích, hơn nữa mặt mũi thì bầm dập, vì sợ bị người quen nhìn thấy cho nên mới trèo chân tường đi.
Mới vừa quẹo vào một ngõ nhỏ, muốn đi đường tắt về nhà, bất thình lình trên đầu bị trùm xuống bằng một túi vải, trùm kín mít đến nỗi hắn không nhìn thấy cái gì.
Hắn cho rằng là Chu Đằng Phát kia đuổi theo, vội vàng không ngừng mà nói tốt: “Huynh đệ, có chuyện thì cứ từ từ mà nói, ngươi muốn thế nào ta liền thế đó.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT