Một tiếng gọi thầy của Hà Vĩ Hùng thực sự khiến Hàn Trung và Huỳnh Kim Thi há hốc mồm kinh ngạc.
Ái Vân sống là ai chứ?
Có thể nói là Trung y nổi tiếng nhất tỉnh Giang Nam.
Cho dù y thuật của ông ta không được xếp hàng đầu đầu tỉnh Giang Nam, nhưng ít ra cũng là thứ hai.
Bao nhiêu công tử muốn bỏ tiền chữa bệnh nhưng không được.
Nghe nói có một năm Hà Vĩ Hùng được đón vào kinh đô để chữa bệnh cho một đại nhân vật.
Có thể chữa trị bệnh cho nhân vật lớn ở kinh đô đủ chứng tỏ y thuật siêu phàm và địa vị của ông ta.
Nhưng bây giờ, Hà Vĩ Hùng lại gọi Phan Lâm là thầy?
Phan Lâm xứng thế sao?
Sắc mặt Hàn Trung trở nên kỳ quái.
“Anh Trung, không phải anh nói Phan Lâm là tên vô dụng ăn không ngồi rồi sao? Sao ông Hà lại gọi anh ta là sư phụ?” Huỳnh Kim Thi kinh ngạc hỏi.
“Chắc là… chắc là tên vô dụng này đã gặp lão Hà ở đâu rồi, chỉ là cách xưng hô thôi, ông Hà tùy tiện gọi đại, không có chuyện gì đâu.” Hàn Trung an ủi nói.
Huỳnh Kim Thi bán tín bán nghi gật đầu.
Hai người bọn họ không dám quấy rầy, chỉ có thể đứng nhìn.
“Thầy Lâm, chúng ta đã tạm biệt nhau ba năm trước, không ngờ lại gặp nhau ở đây, đúng là duyên phận! Ha ha, lát nữa chúng ta đi uống vài ly rồi trò chuyện vui vẻ!” Ông Hà kích động nói, mặt đỏ bừng.
“Phan Lâm, ông lão này là?” Lý Ái Vân bên cạnh hỏi.
“Một người bạn.”
“Bạn à? Sao tôi không biết?”
“Tôi gặp khi còn ở Yến Kinh.” Phan Lâm trả lời đơn giản.
Lý Ái Vân khẽ cau mày.
Cô nhớ rằng Phan Lâm đến từ Yến Kinh.
Nhưng Lý Ái Vân không biết nhiều về gia đình của Phan Lâm, Phan Lâm cũng chưa từng nói ra.
Quên nó đi, dù sao thì cũng sắp đến lúc phải ly hôn, hỏi nhiều cũng không có ích gì.
“Thầy Lâm, cô gái này là ai?” Ông Hà chú ý tới Lý Ái Vân.
“Vợ tôi.”
“Xin chào ông Hà, tôi là Lý Ái Vân.” Lý Ái Vân cười.
“Xin chào, xin chào.” Ông Hà mỉm cười, nhưng đôi mắt già nua lộ ra vẻ thất vọng: “Không ngờ vừa mới tạm biệt thầy Lâm ba năm lại kết hôn rồi... Chà, nếu cháu gái tôi biết, e rằng sẽ nhổ râu của tôi mất!”
“Cháu gái?” Lý Ái Vân khó hiểu hỏi.
“Ehèm!” Phan Lâm vội ho một tiếng.
Ông Hà sững sờ, vội vàng cười nói: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, à đúng rồi, các người sao lại ở chỗ này?”
“Có chút chuyện thôi.” Phan Lâm thản nhiên nói: “Ông Hà, chắc ông còn có chuyện phải làm? Ông trước làm đi, chúng tôi phải về rồi.”
“Được rồi” Ông Hà liên tục gật đầu, “Đã như thế, thầy Lâm, thế chúng ta hẹn nhau tối nay? Tối nay đi uống rượu ngon nhé!”
“Để tôi xem đã.”
“Đến lúc đó tôi sẽ gọi cho cậu!”Ông Hà cười toe toét như không nghe thấy lời từ chối khéo léo của Phan Lâm, sau đó quay đầu chạy về hướng biệt thự của Huỳnh Kim Thị.
Hàn Trung và Huỳnh Kim Thi kinh ngạc nhìn chằm chằm.
“Ông Hà, ông biết tên kia sao?” Hàn Trung vội vã bước tới, cười hỏi.
Nhưng lúc này, Ông Hà trở lại vẻ mặt lãnh đạm nghiêm túc, nhẹ giọng nói: “Để tôi đi xem bệnh nhân trước.”
“Ồ, được... được... xin mời bên này.” Hàn Trung vội vàng nói.
Rời biệt thự, Phan Lâm và Lý Ái Vân bắt taxi trở về nhà họ Lý.
Vẻ mặt của Lý Ái Vân không được vui, tâm trạng vô cùng lo lắng.
Phan Lâm ngồi một bên, điềm nhiên bình tĩnh.
“Anh về nhà trước đi, tôi đến chỗ bà nội một chuyến.” Lý Ái Vân đột nhiên ngẩng đầu nói.
“Để tôi đi cùng em.” Phan Lâm nói.
Lý Ái Vân hơi nhíu mày: “Không cần, anh về trước đi.”
“Tôi đã từng nói, sau này sẽ không để em chịu uất ức nữa, cũng sẽ không để em một mình đối diện với mọi chuyện.” Vẻ mặt Phan Lâm đột nhiên trở nên kiên định.
Lý Ái Vân hơi sững sờ.
Cô chưa bao giờ nghe Phan Lâm nói như vậy.’’
Kỳ thực hai ngày qua, cô cũng cảm thấy Phan Lâm hơi kỳ quái, hình như không giống so với trước kia, nhưng cô không thể nhận ra được chỗ nào kỳ lạ.
“Nếu anh muốn đi nghe chửi cùng tôi thì cứ đi, dù sao có anh bên cạnh tôi cũng bớt bị mắng” Lý Ái Vân lười thuyết phục, có chút cáu kỉnh nói.
Phan Lâm cười, không nói gì cả.
Anh thực sự không muốn để Lý Ái Vân một mình đối mặt.
Trước đây là anh phải thực hiện di ngôn của mẹ mình.
Còn bây giờ, không cần nữa.
Đã đến lúc nên đi con đường của riêng mình rồi!
Xe dừng ở bờ hồ Băng Lâm ở Giang Thành.
Lý Ái Vân liếc nhìn cánh cổng cổ kính của nhà họ Lý, nặng nề bước vào.
Người nhà họ Lý đều ở đây, nhà Lý Thắng, vợ con của Lý Minh Lý Cường và Phạm Ngọc Châu. Ngoài ra, ngay cả con trai trưởng của lão thái thái Lý Siêu cũng vội vàng trở về.
Mọi người ngồi quanh bàn, ai nấy đều lo lắng bất an.
“Bà nội, Lý Ái Vân về rồi!”
Lúc này, Lý Mẫn lên tiếng gọi.
Những người trong đại sảnh đồng loạt nhìn ra cửa.
Lý Ái Vân và Phan Lâm bước vào, nhưng không nhìn thấy Lý Minh.
“Ái Vân, bác hai cháu đâu?” Phạm Ngọc Châu đột nhiên đứng dậy lớn tiếng hỏi.
Lý Ái Vân há to miệng, không biết nên nói như thế nào.
“Có vẻ như cuộc đàm phán đã thất bại.” Lý Thắng cau mày.
“Xin lỗi bà nội, cháu... ngay cả cửa chính cháu còn không vào được, nhà họ Huỳnh căn bản không muốn nhìn thấy chúng ta...” Lý Ái Vân liếc nhìn lão thái thái rồi cúi đầu nói.
“Vô dụng!” Lý Cường tức giận vỗ vào bàn, chỉ vào Lý Ái Vân nói: “Lý Ái Vân, nhờ cô làm chút chuyện cô cũng làm không xong? Cô thật khiến bọn ta thất vọng rồi!”
“Đúng vậy, đó là bác hai của cháu đấy! Cháu không đưa được bác ấy về còn có mặt mũi về đây sao?” Phạm Ngọc Châu cũng rất tức giận, chỉ vào Lý Ái Vân mắng: “Nhà họ Huỳnh không cho cháu vào, cháu không biết năn nỉ họ sao? Không quỳ trước của cầu xin họ sao? Cháu làm thế nào vậy hà?”
Giọng của Phạm Ngọc Châu rất chói tai và gây khó chịu cho người nghe.
Lý Ái Vân không phải hình người bằng đất sét, nghe lời này làm sao không tức giận?
“Bác gái, anh họ, chuyện này sao có thể trách tôi được? Rõ ràng là bác hai tự mình gây họa! Càng huống hồ hai người là người thân của bác ấy,các người sao không đi đến nhà họ Huỳnh thương lượng mà lại bảo tôi đi, dựa vào đâu chứ?” Lý Ái Vân hai mắt ứa lệ, vô cùng uất ức.
Lý Cường khẽ cau mày, còn Phạm Ngọc Châu thì vô cùng tức giận.
“Hay lắm Lý Ái Vân! Ba mẹ cô không ở đây không ai dạy dỗ cô sao? Cô nói chuyện với người lớn thế này à?” Phạm Ngọc Châu hét lên, lao vào tát Lý Ái Vân.
Phan Lâm híp mắt, nắm lấy cánh tay Lý Ái Vân chuẩn bị kéo cô về phía sau mình.
Cơn giận của lão thái thái tuyệt không phải là chuyện đùa.
Nhìn thấy lão thái thái lạnh lùng nói: “Chuyện này không phải lỗi của Ái Vân, hơn nữa, cũng không nên để Ái Vân ra mặt đến thương lượng với nhà họ Huỳnh, mà nên do Lý Cường và Ngọc Châu các người đi!”
“Bà nội, Ái Vân là con gái, ít nhất nhà họ Huỳnh sẽ không làm gì cô ấy, nếu để Lý Cường đi, e rằng sẽ bị đánh cho nhập viện đấy.” Phạm Ngọc Châu vội vàng nói.
Cô cũng lấy lý do này để cho lão phu nhân cử Lý Ái Vân đến nhà họ Huỳnh, nhưng cô không biết mình cũng là một nữ nhân.
Có điều cuối cùng lão thái thái cũng nói được hai câu công lý.
“Bây giờ nói chuyện này cũng không cần thiết, chúng ta cùng nhau bàn bạc xem phải xử lý như thế nào với nhà họ Huỳnh và cứu bác hai ra.” Lão thái thái bực bội nói.
Mọi người im lặng.
“Bà nội, bây giờ không được... hay là chúng ta đi báo cảnh sát đi.” Lý Ngọc Quang lúc này mới cẩn thận nói.
“Gọi cảnh sát? Đó là đệ nhất thế gia ở Nam Thành? Gọi cảnh sát có ích lợi gì?”Hứa Hữu Tuệ trừng mắt nhìn con trai.
“Thế thì phải làm sao?” Lý Ngọc Quang á khẩu.
Nhưng vào lúc này, Lý Thắng đột nhiên trợn mắt nói: “Mẹ, mẹ có nhớ hôm qua mẹ gặp chuyện là ai đã cứu mẹ không?”
“Không phải Lý Minh sao?” Lão thái thái nhíu mày.
Lý Thắng cười nói: “Không chỉ là chú hai, còn có Phan Lâm cháu rể của mẹ nữa.”
Lão thái thái liếc nhìn Phan Lâm.
Trong cả nhà họ Lý, bà không thích nhất chính là Phan Lâm.
Đương nhiên, những người khác cũng không thích Phan Lâm.
Vốn dĩ Lý Ái Vân sẽ có một tương lai tươi sáng, nhà họ Lý lẽ ra sẽ có được một chỗ dựa vững như núi, nhưng những thứ này đều bị Phan Lâm phá hủy.
Về chuyện xảy ra ngày hôm qua, lão thái thái cho rằng đó là công lao của Lý Minh, không liên quan gì đến Phan Lâm.
“Chú ba, chú muốn nói gì?” Lý Siêu vốn đang im lặng, trầm giọng hỏi.
“Tôi muốn nói rằng bệnh của mẹ này thực sự đã được Phan Lâm chữa khỏi.”
“Ai chữa khỏi bệnh cho tôi quan trọng lắm sao?” Lão thái thái bất mãn nói.
Tuy nhiên, Lý Thắng lại cười ranh mãnh nói: “Mẹ, tại sao chuyện không quan trọng? Mẹ quên rồi sao? Người nhà họ Huỳnh sao lại tìm đến đây? Đó là bởi vì bọn họ xem tin tức anh hai chữa khỏi bệnh cho mẹ, triệu chứng của lão gia họ Huỳnh đó cũng gần giống với bệnh trạng của mẹ.”
Khi những lời này dứt, Lý lão phu nhân giật mình.
Những người khác cũng sửng sốt.
Lý Ái Vân cũng kinh hãi ngay lập tức nhận ra điều gì đó.
Nhìn thấy Lý Thắng chỉ vào Phan Lâm và nói: “Con nghĩ phương pháp mà anh hai sử dụng để điều trị cho ông Huỳnh chắc chắn là phương pháp do Phan Lâm dạy, vì vậy ông Huỳnh mới xảy ra chuyện. Lỗi không phải ở chúng ta, mà là tại Phan Lâm! Phan Lâm, đây đều là lỗi của cậu!”
Phan Lâm vẻ mặt bình tĩnh, im lặng chăm chú nhìn Lý Thắng.
Mọi người chợt nhận ra.
Nếu cuộc đàm phán thất bại, chỉ có thể đưa ra cho nhà họ Huỳnh một lời giải thích.
Và ý của Lý Thắng chính là, muốn Phan Lâm trở thành vật chịu tội thay!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT