Phan Lâm cũng không lạ gì người đàn ông to cao đẹp trai này.
Anh ấy tên là Hàn Trung.
Ba năm trước, anh ta và Lý Ái Vân được công nhận là kim đồng ngọc nữ ở Giang Thành, hầu như ai cũng nghĩ cô sẽ gả cho đại thiếu gia nhà họ Hàn.
Lý Ái Vân khi đó gần như là niềm hy vọng của nhà họ Lý.
Trên dưới nhà họ Lý, bao gồm cả lão thái thái đều rất yêu quý cô.
Ai cũng nghĩ rằng cô sẽ dẫn dắt gia đình họ Lý đi lên.
Nhưng đâu có ai ngờ rằng, Lý lão gia vốn đã ốm nặng lại gả Lý Ái Vân cho Phan Lâm chỉ trong một đêm bất chấp sự phản đối của mọi người.
Chính xác mà nói, Phan Lâm bất ngờ ở rể nhà họ Lý và trở thành con rể của Lý Giang.
Lúc đầu chuyện này có thể nói là làm ầm vang một thời.
Cả nhà họ Lý đều chết lặng.
Hàn Trung là loại nhân vật nào? Đại thiếu gia nhà họ Hàn, người thừa kế tập đoàn, tốt nghiệp Đại học California, không thiếu tiền tài, tài giỏi. Còn được mệnh danh là một trong tứ thiếu của Giang Thành.
Đây là người đàn ông mà vô số phụ nữ mơ ước.
Lý lão gia từ bỏ như thế sao?
Chôn vùi tương lai nhà họ Lý.
Nên biết, đây không chỉ là từ bỏ một cây đại thụ lớn như Hàn gia, mà còn là sự xúc phạm đến nhà họ Hàn!
Rất nhiều người mắng Lý lão gia hồ đồ, nhưng ván đã đóng thuyền, mắng cũng vô ích.
Lý Ái Vân được công nhận là nữ thần của Giang Thành.
Cho dù cả đêm qua cô không ngủ, sáng sớm đi lại vội vàng không trang điểm, nhưng gương mặt vẫn xinh đẹp đến nghẹt thở. Ngay cả Huỳnh Kim Thi bên cạnh có trang điểm tinh xảo so với cô vẫn có phần lép vế.
Chính vì điều này, sau khi Lý Ái Vân kết hôn, Hàn Trung vẫn không ngừng theo đuổi Lý Ái Vân.
Dẫu sao cả Giang Thành sẽ không kiếm đâu ra được người con gái thứ hai nào được như thế.
Hàn Trung biết được từ nội bộ nhà họ Lý rằng Lý Ái Vân không yêu Phan Lâm. Thậm chí còn đề nghị ở riêng phòng với Phan Lâm vì cô không thể hiểu được cuộc hôn nhân sắp đặt đột ngột này, đáng kinh ngạc là Phan Lâm vẫn đồng ý.
Trong suốt ba năm, người đàn ông đó vẫn giữ gìn cho người vợ xinh đẹp này mà không hề đụng đến một đầu ngón tay của cô.
Đây là một bất ngờ lớn đối với Hàn Trung.
Chỉ là Lý Ái Vân khác với những người phụ nữ khác, mặc dù không yêu Phan Lâm, thậm chí còn tính chuyện ly hôn. Nhưng trước khi ly hôn, cô chưa từng tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào.
Ngay cả khi Hàn Trung có điên cuồng theo đuổi thế nào, cô cũng không cảm động.
Cô ấy là một phụ nữ có nguyên tắc.
Người đàn ông của cô là mặc dù vô dụng bất tài, nhưng cô sẽ không phản bội.
Vì điều này mà Phan Lâm ở lại.
Hơn nữa… anh ấy sẵn sàng giúp đỡ Lý Ái Vân.
Đối với chuyện ly hôn, nếu Lý Ái Vân thật sự kiên quyết, anh cũng sẽ không phản đối.
“Sao lại gọi nghe xa lạ thế? Cô cũng có thể gọi tôi là anh Trung... Ái Vân, khoảng thời gian này tôi ở nước ngoài, chúng ta đã không gặp nhau một thời gian rồi. Tôi nghe nói hôm qua trung tâm Giang Thành mới mở một nhà hàng Michelin,đồ ăn rất ngon, tối nay chúng ta cùng đi ăn thử đi!” Hàn Trung tao nhã nói, đôi mắt dịu dàng đầy âu yếm.
“Xin lỗi Hàn thiếu gia, buổi tối tôi không rảnh” Lý Ái Vân ngượng ngùng nói.
Nhưng Hàn Trung không bỏ cuộc.
“Tối nay không được, vậy thì tối mai?”
“Tối mai cũng rất bận.”
“Ngày mốt? Ngày mốt không được thì ngày kia? Ái Vân, tôi không tin đêm nào cô cũng không rảnh.” Hàn Trung hung hăng công kích, ra sức ép người.
Lý Ái Vân thở dốc, có chút luống cuống.
Hàn Trung ỷ thế, muốn bước tới nắm lấy tay Lý Ái Vân.
Lần này anh ta từ nước ngoài trở về, anh ta muốn giữ chặt người phụ nữ đã khiến anh ta hao tốn thời gian ba năm này!
Anh ta đã mất kiên nhẫn rồi.
Không muốn đợi thêm nữa!
Nhưng lúc Hàn Trung đưa tay ra, một bàn tay to bên cạnh đột nhiên siết chặt cổ tay anh ta.
Là Phan Lâm!
Hàn Trung ngạc nhiên.
Trong trí nhớ của hắn, Phan Lâm vẫn luôn là một kẻ yếu đuối bất tài, là một người đánh không đánh lại mắng không mắng lại.
Tại sao hôm nay anh lại dám xông lên?
Vẻ mặt của Hàn Trung không được tự nhiên, anh ta cảm thấy rất khó chịu giống
như cổ tay bị kẹp chặt bởi kẹp sắt.
“Buông ra.” Hàn Trung nghiến răng nói.
“Ô? Làm Hàn thiếu gia đau sao? Xin lỗi, xin lỗi!” Phan Lâm vội vàng buông tay ra, vẻ mặt xin lỗi, sau đó cẩn thận tiến lại gần, hỏi: “Chà, Hàn thiếu gia, anh vừa nói sẽ mời cơm tối... là thật à?”
Hàn Trung sững sờ, theo phản xạ nói: “Là thật...”
“Ồ, thế Lý Ái Vân của chúng tôi rất rảnh rỗi, đêm nay rất rảnh.” Phan Lâm vội vàng cười nói.
“Thật sao?” Hàn Trung trừng mắt, vẻ mặt đầy khó tin.
Lý Ái Vân cũng đột ngột quay lại, kinh ngạc nhìn Phan Lâm.
“Ha ha ha, Phan Lâm, người khác đều nói anh là đồ vô dụng, xem ra hiện tại đám người đó đều là đang vu khống, ít nhất anh vẫn còn tinh mắt mà biết thức thời!” Hàn Trung tỉnh táo lại, cười nói.
Theo anh ta, tên vô dụng này chẳng khác nào đưa vợ mình lên giường của người khác!
Ha ha, muốn tạo quan hệ với bổn thiếu gia sao? Coi như cũng còn chút thông minh.
Hàn Trung cười chế nhạo, nhưng ánh mắt nhìn Phan Lâm tràn đầy khinh thường.
Cũng bao gồm Huỳnh Kim Thi bên cạnh.
Loại người bám váy đàn bà này trước giờ chưa bao giờ được ai coi trọng.
“Phan Lâm!” Lý Ái Vân nước mắt sắp rơi ra: “Anh câm miệng cho tôi, ai cho anh quyền quyết định?”
“Có người mời em đi ăn tối không tốt?” Phan Lâm tò mò nhìn cô.
“Anh...” Lý Ái Vân tức đến nỗi không nói được gì.
Hàn Phong có mục đích gì, ai cũng biết, nhưng Phan Lâm vẫn giả bộ ngây thơ!
Phan Lâm quay đầu cười với Hàn Trung: “Hàn thiếu gia, mặc kệ cô ấy, đúng rồi, có phải là nhà hàng Michelin ở trung tâm thành phố không?”
“Đúng đúng đúng! Đến lúc đó tôi sẽ gọi đặt chỗ.” Hàn Trung cười nói.
“Được rồi, bảy giờ tối nay, Lý Ái Vân và tôi sẽ đến đúng giờ.” Phan Lâm hớn hở nói.
“Được, tôi chờ các người.” Hàn Trung mỉm cười gật đầu.
Nhưng vào lúc này, anh đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng, kinh ngạc nhìn Phan Lâm: “Chờ đã, ý của anh là? Anh và Lý Ái Vân?”
“Ừ!” Phan Lâm bối rối: “Không phải Hàn thiếu gia muốn mời nhà chúng tôi ăn tối sao?”
Mời cái con khỉ! Hàn Trung trong lòng thầm rủa, mới nhận ra Phan Lâm đang giở trò chơi mình.
Lý Ái Vân và Huỳnh Kim Thi cũng phản ứng lại.
“Tôi chỉ mời Lý Ái Vân.” Hàn Trung nghiến răng nói.
“Thế thì chắc Lý Ái Vân sẽ không đi đâu.”
“Tại sao?”
“Bởi vì vợ tôi nói chỉ khi ngồi cùng tôi mới có tâm trạng để ăn.” Phan Lâm cười.
“Anh...” Hàn Trung lo lắng, sắc mặt tái nhợt, nhưng không biết phản bác như thế nào, đành phải nói: “Vậy thì... để tối coi sao, nói không chừng tối nay tôi có việc bận...”
“Thế thì tiếc thật, tôi còn muốn trò chuyện tán gẫu cùng Hàn thiếu gia.” Phan Lâm vẻ mặt thất vọng.
“Đừng lo, sẽ có cơ hội.” Hàn Trung đầy ẩn ý nói, đáy mắt hiện lên một tia dữ tợn.
Nếu không có ai bên cạnh, anh nhất định sẽ nhặt cục đá dưới đất lên, nghênh ngang ném vào đầu Phan Lâm.
“Này! Các người nói đủ chưa? Tôi không có thời gian để nghe những lời vô nghĩa của các người ở đây!” Huỳnh Kim Thi ho khan một tiếng, hai tay chống nạnh, nhìn chằm chằm Phan Lâm nói: “Tôi hỏi anh, những gì Hàn Trung nói là thật sao? Anh rốt cuộc có thể cứu được ông nội không?”
“Đương nhiên có thể.” Phan Lâm nói.
“Anh là bác sĩ à?”
“Không phải.”
“Không phải bác sĩ? Vậy tại sao anh lại nói có thể cứu được ông nội tôi?”
“Tôi từng học y.”
“Thế sao?” Huỳnh Kim Thi mở to mắt.
“Anh học y sao? Sao tôi lại không biết?” Lý Ái Vân ở bên cạnh cũng kinh ngạc.
“Tôi được học về y học cổ truyền ở nhà khi còn nhỏ, sau khi đến Giang Thành, tôi đã nghiên cứu các sách y học.” Phan Lâm nói
“Thảo nào thấy anh luôn ôm sách đọc,thì ra là sách y?”Lý Ái Vân chợt nhận ra.
Hàn Trung ậm ừ cười một tiếng, “Đọc mấy quyển sách nát mà dám trị bệnh cứu người? Phan Lâm, đầu anh có phải có vấn đề gì không? Hay là muốn coi Huỳnh lão gia như con chuột bạch thí nghiệm?”
“Cảm giác như anh đang lừa tôi?”Huỳnh Kim Thi tức đến đỏ mặt, cô thở ra trút khí: “Các người... cũng được đấy! Hôm nay có khách đến, tôi sẽ không làm gì các người, mau cút đi!”
“Huỳnh tiểu thư, tôi cảm thấy hay là thử xem sẽ tốt hơn!” Phan Lâm do dự nói.
“Lấy mạng ông tôi ra đùa giỡn sao? Đừng mơ.”
“Cô thật sự không muốn cho tôi vào xem Huỳnh lão gia sao?” Phan Lâm nhíu mày, anh không thích thái độ của Huỳnh Kim Thi, rất không thích.
“Cút ngay cho tôi!” Huỳnh Kim Thi hét lên. Thanh sắc câu lệ.
“Phan Lâm, đi thôi...” Lý Ái Vân tái mặt, nhẹ nhàng kéo cánh tay của anh. Phan Lâm thở dài, xoay người rời đi cùng Lý Ái Vân.
Két.
Lúc này, một chiếc taxi dừng trước cổng biệt thự.
Một ông lão với mái tóc hoa râm mặc bộ Đường phục trắng bước ra khỏi xe.
“Ông Hà! Ông đến rồi! Ha ha ha...” Hai mắt Hàn Trung sáng lên lập tức nghênh tới.
“Tôi còn tưởng rằng mình đi nhầm.” Ông Hà liếc nhìn biệt thự trước mặt, hỏi: “Là cái này sao?”
“Vâng, vâng, nào nào, mời ông vào trong.” Hàn Trung cầm lấy cái rương của ông Hà nhiệt tình nói.
“Đây là?” Huỳnh Kim Thi ngạc nhiên hỏi.
“Cô không biết ông Hà Vĩ Hùng Hà lão gia của Hiệp hội Y học Cổ truyền Giang Nam à?” Hàn Trung giới thiệu.
“Hà Vĩ Hùng? Ông Hà Vĩ Hùng, người được xưng là Ái Vân sống đó sao?” Huỳnh Kim Thi như bị sét đánh, vô cùng kích động, cả người run lên: “Hà lão gia, sao ông lại ở đây?”
“Ha ha, ba tôi và ông Hà có chút giao tình, lần này ông Huỳnh gặp nạn, ba tôi đã liên lạc với Hà lão gia ngay! Vốn dĩ tôi muốn ra sân bay đón, nhưng ông Hà nhất quyết đòi tự mình đến. Hà lão gia, ông đi đường vất vả rồi.” Hàn Trung mỉm cười.
“Không sao, thời gian cấp bách, bệnh nhân ở đâu?” Ông Hà hỏi.
“Ở trong đó, trong đó, tôi đưa ông vào.” Huỳnh Kim Thi hưng phấn nói.
Ái Vân sống?
Cái này cô đã từng nghe!
Vào ngày ông Huỳnh xảy ra chuyện, một cao nhân mà nhà họ Huỳnh quen biết từng nói nếu như có thể mời được Ái Vân sống Hà Vĩ Hùng, có lẽ có thể cứu ông Huỳnh từ quỷ môn quan trở về.
Nhưng... Ái Vân sống đã nghỉ hưu rồi.
Ông ấy không còn đảm nhận trách nhiệm trong hiệp hội nữa, hơn nữa cũng không xem bệnh cho người khác. Người bình thường căn bản không sẽ không mời được ông, ngay cả nhà họ Huỳnh đến cũng phải lẳng lặng ra về.
Nhưng không ngờ rằng Hàn thiếu gia lại thỉnh được một vị phật sống đến đây.
Hàn gia không hổ là một trong tứ đại gia tộc ở Giang Thành!
Có Ái Vân sống ở đây, ông Huỳnh chắc chắn sẽ bình an vô sự.
Huỳnh Kim Thi vô cùng mừng rỡ, lão quản gia cũng vội vàng đi vào thông báo cho đại thiếu gia ra nghênh khách quý.
Nhưng vào lúc này, ông Hà đột nhiên cứng đờ, tựa hồ đã nhìn thấy cái gì, bỏ lại Huỳnh Kim Thi cùng Hàn Trung, bước nhanh lên mấy bước.
“Ông Hà?” Hàn Trung và Huỳnh Kim Thi cùng hô lên.
Nhưng Ông Hà không quay lại, chạy về phía Phan Lâm và Lý Ái Vân đang chuẩn bị rời đi nói: “Xin lỗi, cậu có phải là thầy Lâm không?”
“Hửm?” Phan Lâm hơi sững lại một chút, sau đó quay lại.
Ông Hà thấy vậy run lên kích động, lập tức chạy tới: “Thầy Lâm! Thật sự là cậu sao? Không ngờ lại gặp cậu ở đây? Chúng ta thật là có duyên! Ha ha ha...”
“Ông là Hà Vĩ Hùng?” Phan Lâm bất ngờ nhìn vị khách.
Nhìn thấy cảnh này, Hàn thiếu gia và Huỳnh Kim Thi dường như hóa đá.
Vị bác sĩ hàng đầu ở Giang Nam được mệnh danh là Ái Vân sống, vị Phật vĩ đại mà vô số người không thể mời, vậy mà lại gọi Phan Lâm là... thầy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT