*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phan Lâm không ngờ Lý Ái Vân lại tới tham dự sự kiện này, hơn nữa còn đi theo một gã đàn ông đẹp trai.

Đổi thành bất kỳ ông chồng nào khác, e rằng cũng sẽ tức giận thôi? Nhưng Phan Lâm không phải kẻ ngu ngốc, anh hiểu Lý Ái Vân.

Nếu Lý Ái Vân thực sự thích một người đàn ông, hoàn toàn không cần phải cắm sừng mình, cô ấy chỉ cần ký giấy ly hôn là có thể ở bên bất kỳ người đàn ông nào một cách quang minh chính đại.

Nhưng lại thấy Lý Ái Vân bước tới, vội vàng giải thích: “Phan Lâm, đừng hiểu lầm tôi.

Tôi và anh Lý trong sạch.

Anh ây chỉ chẳng qua chỉ là khách hàng trong một hạng mục đầu tư của tôi, chỉ như vậy mà thôi!”

“Nhưng bất kể thế nào, vợ mình không lại tham dự tiệc tối với người đàn ông khác mà không hề báo trước với chông, chuyện này chính là vấn đề.”

Phan Lâm bình tĩnh nói.

Lý Ái Vân cắn chặt môi, không biết nên phản bác như thế nào, nhất thời trong lòng cũng rối rắm.

Mình bị làm sao vậy? Tại sao sau khi nhìn thấy Phan Lâm lại thất thố như vậy? Theo lý mà nói, mình thế nào mà chả được? Sớm muộn gì mình cũng sẽ ly hôn với người đàn ông này, mình và anh ấy chỉ là một cặp vợ chồng có tiếng không có miếng.

Đổi lại thành trước đây, Lý Ái Vân căn bản chẳng cần giải thích một chữ với Phan Lâm.

Nhưng hôm nay, cô lại căng thẳng đến không ngờ.

Chẳng lẽ lúc đó anh ấy dũng cảm quên mình, tiến lên cứu mình, khiến mình có chút cảm kϊƈɦ với anh ấy? Lý Ái Vân suy nghĩ.

Nhưng vào lúc này, người đàn ông đằng kia bước tới.

Anh ta nhìn Phan Lâm rồi cười nói: “Vợ đi ăn tối với đàn ông khác mà chồng lại không biết, đúng là không lo chuyện nhà.

Nhưng nếu người chồng này chỉ là một thằng vô dụng, ăn bám vợ thì theo lý hoàn toàn hiểu được.”

“Hử?”

Phan Lâm cau mày nhìn chằm chằm người nọ.

“Anh Phan Lâm, tôi có nghe nói đến anh.

Anh đừng tức giận.

Tôi nghĩ vợ anh làm chuyện này là vì anh, dù sao cũng là do anh không đúng, rảnh rỗi chơi bời lêu lổng, vợ anh phải ra ngoài, cũng là vì anh.

Anh có tư cách gì mà tức giận? Thực ra anh nên thấy vui, vì nếu vợ anh bàn bạc xong xuôi chuyện hợp tác này với tôi, cô ấy có tiên, cuộc sống của anh sẽ càng tốt hơn, không phải sao? “Người đàn ông cười nói.

Mặc dù giọng điệu của anh ta rất có hàm dưỡng, nhưng ý của những lời này lại đây vẻ châm biểm.

“Anh Ly, mong anh nói chuyện khách khí một chút, dù sao đây cũng là chồng tôi.”

—————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play