*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Văn Minh Tâm đột nhiên mất cảnh giác, bị Phan Lâm dùng chân đạp một phát vào vai, toàn bộ xương bả vai vỡ rạn, cả người bay ra ngoài, một lần nữa đập vào bờ tường cũ nát.
Rầm… Toàn bộ bức tường dày nửa mét bị Văn Minh Tâm va đập hai lần liền lập tức sụp đổ.
Rốt cuộc cơ thể ông ta đã phải chịu đựng một lực lớn đến cỡ nào? Mọi người nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì đều há hốc mồm, da đầu bọn họ như nổ tung.
“Bal”
Văn Vũ Hải kêu lên thảm thiết, anh ta lao tới.
“Đừng lại đây!”
Văn Minh Tâm cố nén cơn đau dữ dội, hét lên một cách mơ hồ, vừa dứt lời liên phun ra một ngụm máu.
Văn Vũ Hải không nghĩ nhiều như vậy, vội lao tới, nhưng trưởng lão hai bên đã nhanh chóng cản anh ta lại.
“Cậu chủ, không được qua đó!”
Phan Lâm vẫn đang ở đó, nếu Văn Vũ Hải đi đến, không phải là chịu chết sao? Bác sĩ Lâm này hiện giờ giõng như một kẻ điên rồi! E rằng anh thực sự muốn thực hiện những gì anh đã nói trước đây… San bằng giáo phái Thiên Địa!
—————————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT