*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tên này không chống nổi nữa à?”

“Nhìn dáng vẻ anh ta không giống dáng vẻ của người bị thương…”

“Đúng đấy, anh ta sao vậy?”

“Ha, mọi người không nhìn ra anh ta vừa tự châm kim cho mình sao? Nhìn dáng vẻ anh ta châm kim đó còn không phải là châm cứu sao? Tất cả các kim châm đều cắm vào người hết, lấy đâu ra cách châm cứu này vậy? Tôi thấy anh ta phân nửa là đang châm loạn lên, chỉ có người bị vấn đề thân kinh mới làm như vậy thôi.”

“Có lí đấy! Dáng vẻ anh ta hình như rất đau khổ”

“Đừng phí lời nữa, nhanh chóng rút hết kim châm trêи người giáo chủ xuống, sau đó đánh tên khốn nạn này đi, anh ta dám giở trò lưu manh với giáo phái chúng ta, lân này nhất định phải trị anh ta ra trò!”

“Được!”

Người của giáo phái lần lượt xông qua, có người định lên rút hết kim châm trên người Văn Minh Tâm nhưng lại bị Văn Minh Tâm ngăn cản.

“Ba, ba làm gì vậy?”

Văn Vũ Hải cũng xông tới, khó hiểu nhìn ông.

“Đừng rút loạn!”

Văn Minh Tâm cắn răng nói: “Kim châm này của anh ta ở ngay sát tử huyệt của ba, nếu như mấy đứa rút loạn, chẳng may chạm vào tử huyệt thì ba không chết cũng bị trọng thương, vậy nên mấy đứa đừng có làm loạn!”

“Nhưng… nhưng bọn con không rút thì phải làm sao? Hay là… con đi gọi người ở viện tới?”

Văn Vũ Hải nói.

“Người của viện đang trêи đường tới rồi!”

Người bên cạnh nói.

“Ba không đợi bọn họ tới nổi đâu!”

Văn Minh Tâm hừ một tiếng, ông nhìn chằm chằm Phan Lâm: “Trước tiên các con bắt tên này lại đã, kim châm này… bố sẽ dùng nội công ép nó ra”

“Vâng!”

Mọi người gật đầu, sau đó tất cả đều xông về phía Phan Lâm.

Văn Minh Tâm lập tức vận khí, đẩy kim châm ra ngoài từng chút một.

Nhưng vào lúc này, Phan Lâm ở bên kia đột nhiên ngẩng đầu lên, một quyền đã tiến đến gần người của giáo phái.

Bốp! Người đó bỗng chốc rách miệng, người bay lên cao, sau đó rơi thẳng xuống trước mặt mọi người.

Một chưởng vô cùng mạnh mẽ! “Hả?”

Mọi người đều run lên.

“Tên nhóc này vẫn còn có sức chiến đấu nữa?”

“Hù, giờ anh ta chỉ là kẻ thế suy sức yếu thôi, mau bắt anh ta lại!”

Văn Vũ Hải hét lên.

Dáng vẻ đau đớn vừa nãy của ba anh ta đã cho anh tự tin, cũng khiến anh ta biết danh xưng bác sĩ Lâm này không phải hư —————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play