*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi rời khỏi nhà họ Trịnh, Phan Lâm gọi điện thoại cho Hồ Quý Bạch trước rồi chạy đến Học viện Phái Nam y.

“Giáo phái Thiên Địa?”

Cơ thể Hồ Quý Bạch run rẩy, dường như vừa mới nghe được điều gì đó ghê gớm lắm, vô cùng kinh ngạc nhìn Phan Lâm.

“Xem ra ông quả thật biết giáo phái Thiên Địa.”

Phan Lâm bình tĩnh nói.

“Biết chứ, đương nhiên là tôi biết.

Giáo phái Thiên Địa là một thế lực lâu đời, cũng là một giáo phái lớn trong lĩnh vực Đông Y, tính chất không giống với… Không đúng, tương đối giống với Phái Nam Y của chúng tôi, nhưng dù là phương diện gì như quy mô, tay nghề Y đều mạnh hơn chúng tôi rất nhiều.”

Hồ Quý Bạch chua chát nói.

“Không phải Trường Nam, Trường Bắc, Trường Cổ, Trường Ẩn là bốn phái lớn ngang hàng với nhau sao? Tôi thấy Trường Nam cũng mạnh mà.”

Phan Lâm nói.

“Đó chỉ là thể hiện ở bên ngoài, nghĩa là chỉ để che mắt người ngoài thôi.

Trường Nam của chúng tôi cũng có thể miễn cưỡng đứng ngang hàng với bọn họ, nhưng chỉ có thể xếp hạng cuối cùng, thật lòng mà nói, Trường Nam ngay cả xách giày cho Trường Cổ cũng không xứng.”

Hồ Quý Bạch thở dài nói.

Mặc dù ông ta không muốn thừa nhận, nhưng sự thật đúng là như thế.

Trường Nam nhờ vào quan hệ mới có thể trở thành bốn phái lớn, nhưng nếu so với Trường Cổ và Trường Ẩn thì cũng không bằng nổi, theo như miêu tả của Hồ Quy Bạch, lưới quan hệ của bọn họ không chỉ đơn giản là rộng mà còn có nhiều nhân vật tai to mặt lớn.

Hồ Quý Bạch cũng không biết rõ lắm, nhưng ông ta có thể chắc chắn được một điêu.

Đó là trong Học Viện Phái Nam cũng có rất nhiều người thuộc Trường Cổ, thậm chí ở trong Phái Nam Y cũng có thể đã có người thuộc Trường Cổ trà trộn vào.

Cho nên Khởi Xuân Tô mới hoàn toàn không để ý đến những gì Phan Lâm nói.

Bởi vì đối với Khởi Xuân Tô, Phan Lâm không hề đáng để cho cô ta chú ý.

“Lúc trước, Trịnh Thiên Hào muốn gả “-.

“ Trịnh Tú Lan cho người thuộc Trường Nam của chúng tôi, thật ra cũng là một cách để cài người vào.

Dã tâm của Trường Cổ rất lớn, không hề sống ẩn dật như Trường Ẩn.

Cậu Lâm, nếu cậu đang âm mưu chuyện gì đó với Trường Cổ, tôi khuyên cậu nên cân nhắc kĩ càng, họ cũng không phải là một thế lực bình thường!”

Hồ Quý Bạch khuyên nhủ anh.

“Tôi biết rồi, vậy thì, cơ bản là không thể sử dụng được sức mạnh của Trường Nam… Nhưng tôi nhất định phải cứu một người! Ngay lập tức chuẩn bị người cho tôi, tôi muốn đi một chuyến đến Trường Cổ vào sớm ngày mai!”

Phan Lâm nói.

“Cậu Lâm, cậu không nên làm ẩu như thế, Trường Cổ cũng không phải là bọn hiền lành gì, bọn họ không ngại giết người đâu!”

Hồ Quý Bạch gấp.

“Sao thế? Ông nghĩ tôi không dám giết —————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play