*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cũng vào đúng lúc này, Phan Lâm vậy mà lại có thể kiên quyết cãi lại.

Những người ở xung quanh ai nấy đều nhếch miệng cười khẩy.

Trịnh Tú Lan cũng không biết làm sao có thể đi giúp Phan Lâm.

Nhưng từ đầu đến cuối, Phan Lâm chưa từng trông cậy hay ỷ lại vào Trịnh Tú Lan.

“Khởi Xuân Tô à, cô cũng nghe thấy rồi đúng không? Tôi vốn không muốn mời Thiên Địa Giáo ra tay, nhưng đến lúc này đây, tôi bất đắc dĩ lắm mới phải làm như vậy.

Con bé Trịnh Tú Lan này rất ngu xuẩn, cứ khôn nhà dại chợ, tôi cũng không còn cách nào nữa rôi.”

Trịnh Thiên Hào nặng nề nói, vẻ giận dữ ở trêи mặt càng rõ rệt hơn.

“Tôi biết rồi”

Người phụ nữ tên Khởi Xuân Tô kia gật đầu, thản nhiên nói: “Ông cũng đừng quá tức giận, tôi đã báo cáo lại chuyện này với phía thầy rồi.

Những phòng khám của nhà họ Trịnh gân như đều là do Thiên Địa Giáo phụ trách, tuy rằng phòng khám đều đã bị phá hủy sạch, nhưng vẫn không có gì nghiêm trọng.

Nhưng mà điều mà tôi mất trong chuyện này chính là thể diện của Thiên Địa Giáo của mình.

Chúng tôi sẽ không bàng quan đứng nhìn đâu! Phan Lâm này chúng tôi sẽ xử lý, còn vê phân con bé kia, thì tôi sẽ dẫn nó vào trong Giáo để dạy bảo lại thất tốt nhé.”

“Vậy thì làm phiên mọi người rồi.”

Trịnh Thiên Hào hơi cúi đầu nói.

“Ông khách sáo rồi.”

Khởi Xuân Tô gật đầu, sau đó quay người nhìn về phía Phan Lâm, cô ta nói: “Phan Lâm, tôi nhân danh Thiên Địa Giáo để chặt đứt hai tay anh, hẳn là anh sẽ không có ý kiến gì đâu đúng không?”

“Thiên Địa Giáo?”

Phan Lâm cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường: “Tôi không có ý kiến gì, nhưng mà phải xem xem các người có bản lĩnh này hay không đã.”

“Anh nói cái gì?”

“Đúng là chẳng coi ai ra gì!”

“Con chó này, mày lặp lại lân nữa xem?”

Những người xung quanh nổi giận đùng đùng.

Mọi người đều cùng nhau tiến lên một bước, vây quanh anh như muốn gỡ hết tám bộ phận trêи người anh vậy.

Nơi đây đột nhiên tràn ngập mùi thuốc súng.

Bầu không khí cũng trở nên căng thẳng hơn.

Thể mà đúng lúc này, Trịnh Tú Lan đột nhiên vọt tới cắt ngang, cô ấy chộp được cái chén trà trêи bàn trà bên cạnh Khởi Xuân Tô, sau đó quăng mạnh xuống mặt đất.

“Loảng xoảng!”

Chén trà vỡ nát.

Cô ấy lập tức cầm một mảnh vỡ nhỏ lên, trực tiếp để lên cái cổ thanh tú trắng nõn của chính mình.

Hô hấp của mọi người bỗng nhiên run rẩy. —————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play