*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bịch bịch bịch bịch! Rất nhiều tiếng bước chân lập tức vang lên từ các nơi khác nhau trong võ quán.
Vô số đệ tử của Võ quán Mãn Châu chạy ra vây quanh kẻ đi vào.
Mãn Tuấn Đại và một nhóm thành viên cấp cao của Võ quán Mãn Châu cũng chạy tới.
Nhìn thấy cảnh tượng thê thảm trước cửa, vẻ mặt của mọi người thay đổi.
Trung Tú Vi cũng chạy đến bên Trung Kính, hơi sợ hãi.
“Chuyện này… chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Tú Vi, con đã làm gì?”
Trung Kính nhìn chằm chằm vào Trung Tú Vi.
“Con… con… con không làm gì cả…”
Trung Tú Vi run rẩy nói.
“Cậu là ai?”
Mãn Tuấn Đại nhìn chằm chằm vào người đàn ông đột nhiên xuất hiện, lạnh lùng hỏi.
“Mãn Tuấn Đại là ai?”
Người đàn ông hỏi một cách hùng hồn.
“Chính là tôi!”
Mãn Tuấn Đại đi ra, híp mắt: “Cậu tới võ quán của tôi, không rõ đúng sai mà đánh thương người của chúng tôi… Cậu tới đây để phá võ quán sao? “Phá võ quán? Cũng nên cân nhắc, nhưng thực tế còn nghiêm trọng hơn phá võ quán nữa.
Mãn Tuấn Đại, ông phái người giết tôi.
Hôm nay tôi đến đây để giết cả nhà họ Mãn của ông.
Điều này cũng hợp lý đúng không?”
Ngay khi nghe thấy những lời này, Mãn Tuấn Đại sững sờ, sau đó kêu lên: “Cậu là chủ tịch Lâm?”
“Xem ra ông còn chưa ngu ngốc.”
“Haha, tôi tưởng là ai? Thì ra là cậu sao? Chủ tịch Lâm, cậu không ở cái tổ Giang Thành của mình mà tới Yến Kinh làm gì? Cậu cho rằng đây là một nơi nhỏ bé như Giang Thành sao? Cậu có biết đây là đâu không? Tại cửa chính của võ quán Mãn Châu của tôi! Cậu dám ở đây ngông cuồng à? Tôi nghĩ cậu không muốn trở về Giang Thành nữa!”
Mãn Tuấn Đại lại giễu cợt một tiếng, sau đó xua tay: “Đóng cửa võ quán, đồng thời
—————————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT