*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ôi…ai vậy? Đi đường không nhìn sao?”
Trung Tú Vi tức giận nói.
Cô ấy vốn đang tâm trạng không tốt, bây giờ còn ai dám gây chuyện với cô? Đừng tưởng rằng cô ấy chỉ là một thiếu nữ mười tám, mười chín tuổi mà nhưng cô ấy nhỏ đã luyện võ, cho dù không tài năng như những thiếu niên thiên tài trong Võ quán Mãn Châu, nhưng vẫn dư sức để hạ qục một vài người bình thường, cho nên cô ấy nói chuyện rất kiêu ngạo.
Trung Tú Vi vội vàng đứng dậy, định tính sổ với người trước mặt cô.
Nhưng khi đứng dậy và nhìn rõ người trước mặt, cô sững sờ.
Đẹp trai quá! Ai đây? Giống như một mỹ nam bước ra từ trong tranh.
Trung Tú Vi cảm thấy tim mình đập thình thịch và dữ dội, đôi mắt như bị nam châm hút, ngây người nhìn người trước mặt, không thể động đậy.
“Cô đến từ Võ quán Mãn Châu đúng không?”
Lúc này, người trước mặt nhẹ giọng nói.
“Phải… không phải! Tôi không…”
Trung Tú Vi choáng váng, rồi đột ngột lắc đầu.
“Rốt cuộc có phải hay không?”
Người trước mặt nhíu mày.
“Không phải! Tôi không phải! Không bao giờ!”
Trung Tú Vi vội vàng nói.
Nhưng đúng lúc này, một đám người đột nhiên bước ra khỏi Võ quán Mãn Châu, đi đầu là một phụ nữ trang điểm đậm.
Người phụ nữ nhìn thấy Trung Tú Vị, ngay lập tức tức giận bước đến, tát vào mặt Trung Tú Vi mà không báo trước.
Trung Tú Vi dù sao cũng là người luyện võ, phản ứng rất nhanh, lập tức giơ tay chặn lại, lùi lại một bước.
“Lê Mỹ Uyên! Cô đang làm gì vậy?”
Trung Tú Vi nhìn thấy rõ người đến, tức giận nói.
“Làm gì sao? Đến để giáo huấn đồ chó cái như cô!”
Lê Mỹ Uyên tức giận nói, sau đó vẫy tay: “Đánh cho tôi!”
—————————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT