*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạch Hỏa và Hắc Hỏa sau khi đánh nhau được một lúc với Phan Lâm thì họ đã hiểu được sự đáng sợ của người thanh niên này.

Chàng trai trẻ này không chỉ dung hợp với lửa, mà còn hấp thụ cả năng lượng của thiên hỏa nữa! Ngay lúc này, Phan Lâm đã có thể dựa vào sức mạnh của thiên hỏa để gia tăng sức mạnh cho bản thân.

Chẳng trách người này lại khăng khăng muốn đánh nhau với Hắc Hỏa và Bạch Hỏa.

Bởi vì anh không thể hấp thụ và làm chủ được sức mạnh này hoàn toàn nếu không chiến đấu với các cao thủ đã đạt được cảnh giới cực kì mạnh, có thể khống chế viêm thuật thành thục.

Người đánh tới kẻ đánh lui, không bên nào chịu nhường bước. Ba ngọn lửa với ba màu sắc đỏ, trắng, đen khác nhau cứ thế giao tranh.

Nhưng Phan Lâm mới chỉ tiếp xúc với Viêm Thuật đương nhiên không phải là đối thủ của Hắc Hỏa và Bạch Hỏa. Nhiều lần anh bị ngọn lửa của hai người đó thiêu cháy.

Nhưng dưới sức mạnh chữa bệnh thần kỳ, cho dù anh có đau đớn bao nhiêu, thương tổn thế nào thì cũng sẽ hồi phục ngay lập tức. Như một người bất tử.



Hắc Hỏa thấy thế là cũng không dám chần chờ mà khẽ quát một tiếng. Ngọn lửa của ông ta một lần nữa quay trở lại, bộc phát quanh người.

“Cái gì?”

Phan Lâm có cảm giác không đúng lắm. Lập tức dừng công kích, cẩn thận quan sát.

Lại thấy Bạch Hỏa cùng Hắc Hỏa thân hình xuất hiện rất nhiều hoa văn đáng sợ. Thân thể hai người cũng dần dần phát sinh biến hóa.

Bọn họ ban đầu là thân thể khổ quắt hiện giờ lại hiện lên từng tầng cơ bắp, nếp nhăn trên mặt cũng trở nên trở nên trẻ hơn rất nhiều, tóc của hai người cũng dần biến thành màu đỏ của lửa. Dường như toàn thân của họ đều đang chậm rãi biến thành thần hóa.

Phan Lâm hô hấp trở nên khẩn cấp. Anh nào dám chần chờ. Lập tức bạo tiến lên đánh vào hai người.

Nhưng vào lúc này là Hắc Hỏa nâng lên tay, trong không trung đánh về phía Phan Lâm. Không tốt!

Sắc mặt Phan Lâm kinh hãi đến tột độ.

Lại nhìn thấy vị trí mà anh mới đứng bị bao phủ bởi một vòng lửa. Vòng lửa bao phủ trên mặt đất, dường như muốn đem mọi vật trong phạm vi của nó thiêu rụi. Nhưng đây chưa phải là tất cả.

Hắc Hỏa lại phất tay. Phanh phanh phanh bang bang.

Tất cả mặt đất nơi Phan Lâm đang đứng nổ tung, và có những cột lửa khủng khiếp vươn lên tới bầu trời. Mọi thứ quanh đó bị nó thiêu cháy thành tro.

Thật là đáng sợ! Lúc này Hắc Hỏa cùng Bạch Hỏa có thể tùy ý phóng thích lửa để chiến đấu.

Dương như bọn họ đã trở thành chủ nhân của những ngọn lửa. tùy ý điều khiến chúng.

“Lưới lửa!”

Lúc này là Bạch Hỏa vừa hét lớn vừa phóng ra một chiếc lưới lửa. Ào ào ào ào!

Bốn phía xung quanh Phan Lâm ban đầu trống không hiện tại xuất hiện một chiếc lưới khổng lồ bằng lửa.

Phan Lâm lập tức điều khiển thân mình để né tránh.

Những cái lưới lửa này như có suy nghĩ nó đuổi theo Phan Lâm. Chỉ một lúc sau đã đem anh bao vây chặt chẽ. Sau đó lưới lửa như biến thành một cái lồng giam, giam cầm Phan Lâm ở bên trong đó.

“Người trẻ tuổi, anh thua rồi!”

Bạch Hỏa nhẹ giọng nói, tay lại nhấc lên.

Âm vang!

Dưới chân Phan Lâm một bàn tay lửa thật lớn dâng lên giống như u minh quỷ khổng lồ từ dưới đây nhảy lên muốn bóp chết Phan Lâm.

Cảnh tượng vô cùng đáng sợ. Phan Lâm nếu giờ phút này còn không đầu hàng chắc chắn sẽ bị bàn tay đó nghiền nát thành tro bụi.

“Anh Lâm!”

Dịch Minh Thiên lớn tiếng kêu lên. “Kết thúc!” Hắc Hỏa trầm mặc nói. “Một chiêu này nhất định anh ta không chịu được!" Bạch Hỏa cũng lãnh đạm nói. Ông ta cảm thấy Phan Lâm có thể có sức mạnh để chống lại được một chiêu này của mình. ít nhất thì một chiều này cũng có thể đánh cho Phan Lâm hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

Nhưng khi mọi người ngỡ như mọi chuyện đã kết thúc thì...

Bung!

Một ngọn lửa trắng từ trong cơ thể Phan Lâm bộc phát ra ngoài.

“Gì thế này?” Hắc Hỏa sắc mặt thay đổi Sắc mặt Bạch Hỏa cũng thay đổi nhưng ông ta không dừng lại công kích mà tiếp tục gia tăng lực.

Phanh!

Một bàn tay lửa khổng lồ quây chặt lấy Phan Lâm. Giống như kén con tằm.

Mọi người đã hoàn toàn nhìn không thấy Phan Lâm.

Những giây tiếp theo.

Bang!

Một ngọn lửa màu trắng trực tiếp xé rách bàn tay lửa kia.

Ngay sau đó là càng ngày càng nhiều ngọn lửa màu trắng xuất hiện đem bàn tay lửa xé rách thành từng mảnh nhỏ. Thậm chí sau đó con đem nó phá tan.

Phan Lâm từ trong ngọn lửa như một viên đạn lao về phía hai người. “Không tốt! Ngăn người này lại mau!”. Bạch Hỏa khẩn cấp hét lên. Hắc Hỏa lập tức thúc giục viêm thuật có ý đồ ngăn cản Phan Lâm.

Những Phan Lâm giờ phút này đã hoàn toàn hấp thụ được lửa cho nên không ai có thể ngăn cản được anh. Mặc cho Hắc Hỏa có dùng biện pháp nào cũng không thể cản được bước tiến của Phan Lâm.

Nháy mắt Phan Lâm đã tới gần Bạch Hóa sau đó dùng một đầm hung hăng nện vào ngực của ông ta. Phật!

Bạch Hỏa phun máu tươi. Bay ngược ra phía sau, ngã trên mặt đất.

“Láo xược!”

Hắc Hỏa cắn răng, điên cuồng hét lên một tiếng sau đó ngưng tụ một quả cầu lửa to đến hơn 10m trực tiếp ném về phía Phan Lâm.

Phanh!

Quả cầu lửa rơi xuống đất tạo thành một chấn động không nhỏ, nó khiến toàn bộ lăng mộ Lưu Việm đều rung lên.

Những vụ nổ mạnh còn chưa kết thúc thì đã thấy Phan Lâm lao ra từ trong đám lửa. Lần thứ hai hung hăng đánh vào người Hắc Hỏa.

Hắc Hỏa tiếp bước Bạch Hỏa. “Không chúng ta đã không còn cơ hội chiến thắng nữa!”

Thấy tình hình trước mặt như vậy, Bạch Hỏa chống người đứng dậy, khàn giọng nói:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play