*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe những gì Phan Lâm nói mọi người đều sững sờ.
Hắc Hỏa và Bạch Hỏa cũng sững sờ, không tin nhìn Phan Lâm, cho rằng tại mình bị hỏng.
“Thằng nhóc, cậu muốn tự sát à?”
Bạch Hỏa lạnh lùng hét lên.
"Không tự sát, tôi chỉ muốn thử giới hạn hiện tại của bản thân mà thôi" Phan Lâm thì thào nói.
"Hừm, thế mà muốn lấy chúng ta ra để thử nghiệm! Vì vậy, có thể thấy là anh không coi trọng chúng ta!" Hắc bạch vô cùng giận dữ.
"Nếu đã muốn như thế thì hôm nay ta đâu cho anh được toại nguyện!"
"Không!"
Bạch Hỏa trầm giọng nói: "Nể tình Khuyết Thần Hỏa nên tôi sẽ không giết anh. Anh muốn khiêu chiến với cả hai người chúng tôi cũng được. Nếu anh có thể chạm đến người của hai chúng tôi thì coi như là anh thắng!”
"Bạch Hỏa!" Hắc Hỏa lo lắng.
Nhưng lòng của Bạch Hỏa đã quyết và ông ấy không có ý định thay đổi.
“Làm đi!” Bạch Hỏa hét lên.
Phan Lâm không khách sáo, lấy ra một cái túi đựng kim châm, đâm vào thân thể của mình.
Cùng lúc đó, da thịt trên khắp cơ thể của anh bắt đầu từ từ trở nên nóng bỏng, và ngọn lửa mang theo sức mạnh bắt đầu cuộn trào xung quanh anh.
“Loại lửa này chứa sức mạnh sao?” Bạch Hỏa sửng sốt.
“Đứa nhỏ này hợp nhất với lửa!” Hắc Hỏa khàn giọng nói.
“Thật sao?” Bạch Hỏa không thể tin được: “Có vẻ như Khuyết Thần Hỏa tin tưởng người này đến mức truyền lửa cho anh ta!”
“Tôi nghĩ Khuyết Thần Hỏa cũng không nghĩ đến thằng nhóc này có thể hấp thụ được lửa! Bạch Hỏa, mặc kệ là thế nào thì chúng ta cũng nhất định phải cẩn thận. Người am hiểu y thuật lại giỏi sử dụng độc, không dễ đối phó" Hắc Hỏa nói.
“Còn trẻ đã có thực lực như vậy, tương lại là vô hạn!” Trong mắt Bạch Hỏa hiện lên một tia tán thưởng, nhưng vẻ mặt lại dần trở nên nghiêm túc.
Ầm ầm ầm!
Phan Lâm cả người chấn động.
Cả người giống như sấm sét và lửa, lao theo gió, và tấn công trực tiếp vào Bạch Hỏa
Sức mạnh là vô song và không thể ngăn cản.
Bạch Hỏa thở gấp, lập tức đưa tay đánh về phía trước.
Phừng!
Một bức tường tròn với lá chắn lửa đỏ xuất hiện.
Bức tường lá chắn tỏa ra một nhiệt độ đáng kinh ngạc, và mặt đất xung quanh nó bị cháy đỏ.
Không được chạm vào bức tường chắn này, nếu không máu thịt sẽ tan thành máu và nước, thậm chí bốc hơi hoàn toàn.
Tuy nhiên, Phan Lâm đã không dừng lại, và không ngần ngại giảng cho ông ta một cú đấm!
Thực lực cường đại dường như muốn xuyên thủng mọi thứ!
Kinh hãi đến tột độ!
“Thằng nhóc này thật sự muốn chết sao?”
Hắc Hỏa lập tức kinh hãi khi nhìn thấy vẻ mặt hung tợn đầy quyết tâm của Phan Lâm!
"Cho dù là dung hợp thần hóa, thì cũng cũng thể nào đối chọi được với lửa của Bạch Hỏa! Bạch Hỏa đã tu luyện ở đây gần trăm năm, thằng nhãi này thực sự cho rằng mình có thể thắng sao? đây chẳng phải là tự tìm đường chết sao?" Hắc Hỏa nói.
Tuy rằng ông ta rất ngưỡng mộ dũng khí của Phan Lâm, nhưng tình hình sẽ ra sao là điều mà ông ta có thể tượng tượng được.
Nhìn thực lực của đôi bên có khoảng cách!
Và khoảng cách này không bao giờ có thể được bù đắp bởi lòng dũng cảm.
Trong giây tiếp theo.
Bum!
Nắm đấm của Phan Lâm nện vào bức tường khiến lửa, đồng thời một ngọn lửa trắng đột nhiên từ trong nắm đấm của anh bộc phát ra, định xé nát bức tường lửa, nắm đấm của cũng đập vào trong đó.
“Cái gì?”
Bạch Hỏa lập tức kinh ngạc.
Phong cách đánh của Phan Lâm là hoàn toàn liều lĩnh và hoàn toàn không muốn sống.
Những nắm đấm của Phan Lâm hoàn toàn không thể chiến thắng được sức mạnh của tưởng lừa, nhưng anh không bỏ cuộc và tiếp tục tấn công.
Sức mạnh càng ngày càng lớn, càng ngày càng kiêu ngạo.
Nắm đấm của Phan Lâm dần dần nứt ra và vỡ tan.
Nhưng anh ấy vẫn tiếp tục đánh.
Hai lực lượng ngọn lửa đổi đầu nhau, ăn miếng trả miếng và cố gắng hết sức để đối đập nát nhau.
Đến cuối cùng “Đang! Đang!”
Có một âm thanh rõ ràng vang lên.
Chỉ thấy bức tường chắn lửa bị Phan Lâm đâm xuyên qua, máu thịt của Phan Lâm bị nướng lên một cách thể thảm, nhưng nắm đấm của anh đập vào trên người của Bạch Hỏa.
Bum!
Bạch Hỏa bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, cả người chật vật.
“Bạch Hỏa?”
Hắc Hỏa kêu lên.
“Ông vẫn còn đứng nhìn à?”
Phan Lâm giọng nói lạnh như băng truyền đến.
Hắc Hỏa hít một hơi thật sâu, nhưng nhìn nắm đấm của Phan Lâm đánh tới, cánh tay đó mang theo thần thông nặng mấy vạn kg, khiến cho không trung chấn động.
Ông ta vội vàng giơ tay lên, nhưng cũng không thể ngăn cản bị Phan Lâm ném ngược lên không trung.
Ở phía sau, Dịch Minh Thiên và các thành viên của liên minh thương mại đều sững sờ.
“Anh Lâm quá khỏe!”
Dịch Minh Thiên ngây ra.
Mọi người đều ngưỡng mộ.
Phan Lâm mạnh mẽ như vậy, khiến bọn họ cảm thấy an toàn.
“Các người sao vậy?”
Phan Lâm dừng lại, nhẹ nói.
“Anh thắng rồi”
Bạch Hỏa ho hai tiếng rồi đứng dậy, nhìn bàn tay gần như bị hủy hoại của Phan Lâm. “Nhưng không ngờ anh lại tàn nhẫn như vậy. Thà hủy đi một bàn tay cũng nhất định phải đánh bại chúng tôi! Phong cách thi đấu của anh thật đáng ngạc nhiên, nhưng là vô dụng. Anh không có làm tổn thương được nhiều đến chúng tôi mà ngược lại khiến bản thân mình bị thương nặng, nếu chúng ta tiếp tục chiến đấu, mà anh lại mất đi một tay, sức chiến đấu sẽ giảm đi rất nhiều, tôi muốn giết anh, sẽ rất dễ dàng! Anh suýt chút nữa đã tự sát!"
"Ai nói tôi hủy đi một tay?".
Phan Lâm mặt vô cảm giơ tay lên lắc nhẹ: “Tôi không nghĩ các người hiểu hết về thực lực của tôi!”
Giọng nói nhất thời rơi xuống, nhìn thấy da thịt trên tay như bị nướng chín của Phan Lâm, từ lòng bàn tay đột nhiên vặn vẹo.
Các gân bắt đầu tự liên kết lại với nhau, da thịt dần lành lại, những chỗ bị gãy xương từ từ trở lại hình dạng ban đầu.
Có một cảnh kinh dị như quay ngược thời gian.
“Cái gì?”
Bạch Hỏa và Hắc Hỏa đều ngây người.
Trước sau chỉ có hơn mười giây, cánh tay Phan Lâm đã khôi phục như cũ, không còn vết sẹo nữa.
"Võ công và cả y thuật đều là cực phẩm! Võ công y thuật thật sự quá cao siêu!"
Hắc Hỏa lẩm bẩm, vẻ mặt kinh ngạc.
“Chúng ta đã đánh giá thấp anh rồi!”
Bạch Hỏa thở ra, khàn giọng nói: “Nhưng dù sao, anh đã thắng rồi! Ở đây có một đám dị hỏa, anh đã thắng nên có thể mang chúng đi!”
“Cái gì? Ông không muốn đánh nữa à?” Phan Lâm nhẹ giọng nói.
"Tôi đã nói rồi, nếu có thể chạm vào tối thì xem như anh thẳng."
"Nhưng tôi lại có một ý định khác, hai người sẽ đi tiến lên, nếu có thể đánh thắng được tôi thì những dị hỏa này có thể ở lại chuyện này các ông thấy thế nào” Phan Lâm nhẹ giọng nói.
Bạch Hỏa và Hắc Hỏa nhìn nhau, và họ đều chấn động.
“Anh Lâm!”
Dịch Minh Thiên lo lắng đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, vội vàng hét lên: "Sao anh lại làm khó chính mình? Chúng ta mau đem dị hóa rời đi đừng có ngông cuồng nữa!”
“Không sao đâu” Phan Lâm thờ ơ.
"Anh Lâm"
Dịch Minh Thiện vẫn muốn thuyết phục.
Nhưng ở đây, chỉ có Bạch Hỏa có thể nhìn thấu Phan Lâm.
"Anh không cần phải thuyết phục anh ta. Anh ta đang làm điều này cho chính mình. Tôi đoán anh ta đang hợp nhất với lửa. Năng lượng của lửa trong cơ thể anh ta không ổn định và chưa được hấp thụ hoàn toàn. Tuy nhiên, anh ta muốn hoàn toàn hấp thụ nó bằng cách chiến đấu với chúng tôi! Tôi nói có phải không?" Bạch Hỏa nói nhẹ.
“Không tệ”
Phan Lâm hào phóng gật đầu thừa nhận.
"Cả đời này